Chương 6: Tự xử trong một giờ?

Vũ Văn mặc quần áo rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Khi đến đại sảnh, anh nhìn thấy Hướng Tử Dương đang nói chuyện với Ôn Tường.

"Chị ơi, đừng nhìn mái tóc đỏ của em, em là người rất lễ phép."

"Hửm, vậy à? Thực tế thì mái tóc đỏ khá là... thời trang."

"Ừm, em nhuộm nó vì hồi nhỏ thấy nó đẹp. Cái này, tất cả là do học hành... Khi còn nhỏ, em luôn được ba điểm giỏi, thậm chí thầy còn cho điểm cao nữa, em là đội trưởng, trên vai được 3 sọc."

"Cậu thật giỏi, tôi chỉ là một đội trưởng."

"Ghét, chị cứ khiêm tốn, anh hùng không còn dũng cảm nữa. Đúng rồi chị gái, em tên Hướng Tử Dương, chị tên gi?"

"Ôn trong ấm áp, Tường trong nồng nhiệt."

"Ôn Tường? Cái tên rất hay! Không giống như em, tên giống con gái, làm trò cười cho thiên hạ."

Vũ Văn nhìn thấy Ôn Tường bị Hướng Tử Dương chọc cười.

Cô rất thanh thuần, mái tóc dài thướt tha xõa bên vai, một đôi lông mày đẹp và đôi mắt hạnh long lanh. Khi cười rộ lên, đôi má trắng nõn ửng hồng rất quyến rũ, mi mắt cong cong như vầng trăng trên mặt nước.

"Hướng Tử Dương." Vũ Văn lạnh lùng đứng ở cửa, hai tay đút túi quần: "Không có việc gì làm thì đi lau xe giúp lão Đàm."

Hướng Tử Dương quay đầu lại, liếc anh một cái rồi nhún nhún vai với Ôn Tường.

Những người khác hơi giật mình, nhưng họ vẫn nghe lời Vũ Văn.

"Anh Văn gọi em, nếu chị Ôn Tường cần giúp đỡ thì gọi cho em."

Khi Hướng Tử Dương đi ngang qua Vũ Văn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Anh Văn, nghe nói nửa đêm hôm qua anh dậy đi tắm?"

"?"

"Nửa đêm em đi WC, tới cửa nhiều lần mà anh vẫn chưa ra, em nghẹn đến mức suýt tè ra quần."

Trán Vũ Văn giật giật, anh không được tự nhiên nhìn về phía Ôn Tường, phát hiện cô cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hướng Tử Dương mở miệng nói không ngừng: "Tắm vàng hay tắm bạc mà tắm hơn một giờ? Nói đi, anh làm gì ở bên trong?"

... Có ai cho anh cái băng dán không, bây giờ anh rất muốn dán miệng cậu ta lại.

Rốt cuộc Vũ Văn cũng không chịu được, anh giơ tay nắm cổ áo cậu ta, lôi cậu ta ra sân sau.

Khi quay lại sảnh, anh hắn giọng hỏi Ôn Tường: "Em tìm tôi à?"

Bị bàn tràn che khuất nên anh không để ý, khi đến gần mới phát hiện cô giống hệt trong giấc mơ của anh, cô mặc một chiếc váy xếp ly ngắn màu nude.

Anh càng thêm nghi ngờ tính chính xác của giấc mơ kia.

Vũ Văn đưa tay ra sau gáy sờ sờ, trừ những người quen, rất ít ai nhìn ra anh đang "chột dạ."

Ôn Tưởng "Ừm" một tiếng, cầm lấy túi đang đặt bên cạnh đưa anh.

"Hôm nay tôi mở cửa hàng sớm, có một người đàn ông vào cửa đưa cho tôi chiếc túi này và nhờ tôi giao lại cho câu lạc bộ. Tôi thấy anh chưa mở cửa nên tôi đồng ý."

Vũ Văn nhận lấy chiếc túi, anh nói: "Anh đó chỉ đưa cái này, có nói gì nữa không, có nói người đó là ai không?"

"Không có... Nhung tóc người đó khá dài." Ôn Tưởng chạm tay lên vai miêu tả: "Dài đến đây."

Vũ Văn vừa mở túi ra thì biết là cửa Tưởng Gia Niên.

Bên trong có hai túi nhỏ đựng linh kiện xe, một số hợp đồng ký kết với đại lý, nhà cung cấp xe trước đo. Không ngờ cậu ta cũng mang đi.

Trừ những cái này thì Vũ Văn còn thấy một lá thư thách thức.

Vũ Văn tiện tay mở ra:

"Thứ Bảy tuần tới, 7 giờ 30 tối, trên con đường bên ngoài thung lũng, 3v3, Đức Thúy sẽ thi đấu với Tư Băng."

Thử thách buổi chiều là một thử thách rất truyền thống và mang tính nghi lễ giữa các tay đua hoặc câu lạc bộ

Vũ Văn chưa bao giờ nghe đến tên Đức Thúy, anh lấy di động ra tìm kiếm .Hóa ra đó cũng là một câu lạc bộ mô tô mới thành lập ở Vận Thành. Anh kéo xuống dưới thì phát hiện người đại diện hợp pháp là Tưởng Gia Niên.

Bây giờ anh cũng hiểu tại sao Tưởng Gia Niên lại nói với Đàm Tấn rằng hắn ta muốn tham gia, lại đột ngột rút lui, còn lấy trộm hợp đồng. Hóa ra là hắn ta muốn đánh cắp "Bí mật thương mại".

Ôn Tường nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Vũ Văn, cô tò mò hỏi: "Có chỗ nào không ổn hả?"

"Không có việc gì." Vũ Văn dừng một chút: "Cổ đông trước đây của câu lạc bộ, rút vốn đột ngột không làm nữa."

.... Thậm chí còn bắt đầu một ngọn lửa mới.

"Trốn đi?"

"Ừm, rút 60 vạn."

"Nhiều vậy sao?"

"Sao vậy? Vẫn ít, còn thiếu 40 vạn."

"40 không phải là nhiều..."

Ôn Tường trọn to hai mắt, trên mặt đầy kinh ngạc. Vũ Văn muốn trêu chọc cô, anh hỏi: "Vậy em có muốn trở thành cổ đông không? Sẽ có lợi nhuận."

"Ôi tôi à? À... xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy."

Xin lỗi? Cô gái này cũng quá thật thà.

Vũ Văn cười hai tiếng rồi nói với giọng du dương: "Tôi chỉ đùa thôi, nếu em muốn mua cổ phần, tôi lúc nào cũng chào đón, bất kể em muốn bao nhiêu."

Ai bảo anh làm em khóc trong mơ.

**** Mọi người ơi, có sai chính tả thì mọi người góp ý giúp mình nhé. Tớ sẽ beta sớm nhất có thể