Chương 3: Khó khăn

Đàm Tấn vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, tay để trần đang lau xe máy.

Chiếc mô tô này có cấu trúc hình giọt nước, thân xe đen nhánh phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, khung xe được làm bằng kim loại vàng êm dịu. Đàm Tấn khoác khăn lên vai, dưới bàn tay anh, hai bánh xe được lau sạch như mới.

— Đây là chiếc mô tô “Black Panther” đã đồng hành với Vũ Văn trong 8 năm.

“Động cơ đã thay cho cậu, hộp số cũng là loại hiện đại nhất trên thị trường, so với xe mới còn mạnh mẽ hơn!”

Đàm Tấn kẹp điếu thuốc trên tay, vẻ mặt tự hào nhìn kiệt tác của mình.

Đàm Tấn là thợ sửa xe máy và anh ta được nhóm Vũ Văn thuê về để cải tạo xe máy, biến rác thải thành kho báu.

Chiếc xe do anh ta độ đã cùng Vũ Văn trải qua nhiều cuộc thi lớn bé, bước lên vô số bục nhận thưởng.

Làn khói lượn lờ chỗ ngón tay Đàm Tấn, hình xăm trên cánh tay phải của anh ta trông đáng sợ hơn dưới làn khói xám.

“Tôi yên tâm anh xe anh đã sửa.” Vũ Văn đưa hộp cơm cho Đàm Tấn: “Hướng Tử Dương chạy hai con phố mới mua được.”

Đàm Tân nhận bữa sáng, dường như nghĩ ra điều gì đó: “Anh ăn không vô. Vũ Văn, Tưởng Gia Niên thế nào rồi? Có liên lạc được không?”

Vũ Văn lắc đầu.

Vũ Văn, Hướng Tử Dương, Tưởng Gia Niên, Đàm Tấn là thành viên của đội E-xur, trừ Đàm Tấn là thợ sửa xe, ba người còn lại là tay đua mô tô chuyên nghiệp.

Ban đầu mấy người họ có ý định mở câu lạc bộ, tài chính khởi đầu Đàm Tấn 20 vạn, Hướng Tử Dương 5 vạn, Tưởng Gia Niên thi đấu thời gian dài nên tích cóp không ít tiền, hắn ta bỏ ra 60 vạn, còn lại 100 là tiền thưởng của Vũ Văn lúc anh thi đấu đạt giải.

Kết quả cửa hàng đã được thuê, tiền đặt cọc mua xe cũng đã trả, trang trí gần như hoàn thành thì Tưởng Gia Niên đột ngột rút vốn đầu tư, không tham gia nữa.

Vũ Văn và bọn bọ cố gắng cày cuốc trong một tuần nhưng vẫn còn thiếu 40 vạn, họ sắp trả khoản thanh toán cuối cùng cho lô xe mới.

“Đều do tôi, tôi vô tình để lọt chuyện cậu mở câu lạc bộ ra ngoài. Tưởng Gia Niên mới nói cùng nhau làm, chúng ta là đồng nghiệp, là anh em nhiều năm, tôi không ngờ cậu ta làm như vậy”

“Trách anh cái gì? Là tôi đồng ý cho cậu ta gia nhập, tôi biết cậu ta sớm hơn anh mấy năm, có trách thì trách tôi làm ông chủ không tốt.”

Vũ Văn nói xong, vỗ vai Đàm Tấn: “Về chi phí mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách.”

Vũ Văn gọi điện cho Tằng Trạc, chủ yếu xác nhận khi nào họ sẽ thanh toán tiền thưởng thi đấu cho anh.

Tằng Trạc là ông chủ E-xur, cho dù ông ta đã làm một số chuyện khiến Vũ Văn phải rời đi, nhưng ông ta vẫn là chủ cũ, anh vẫn có phép lịch sự tối thiểu.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, Tằng Trạc nói tiền của nhà tài trợ vẫn chưa có, khi nào có sẽ chuyển cho anh.

Con đường này đi không được,Vũ Văn suy tư mãi, anh muốn tìm những bạn bè thi đấu lúc trước. Nhưng hình như có ai đánh tiếng trước, người thì không ở Vận Thành, người thì không có tiền mặt.

Là tay đua chuyên nghiệp, Vũ Văn biết rõ mình có bao nhiêu tiền trong tay. Trong lòng anh biết nguyên nhân, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Vũ Văn ngồi trong sân, tập trung nhìn “Black Panther” trước mặt.

Nếu không bán xe?

Chiếc xe đoạt giải vô địch mô tô quốc gia, tuy là đồ cổ nhưng khi bán cho người biết chơi thì nó có giá trị hai trăm nghìn phải không?

Dù đã ở bên nó nhiều năm như vậy, tôi thực sự không muốn buông tay.

*** Anh nhà khởi nghiệp hơi khó khăn nhưng không sao, anh mãnh mẽ anh vượt qua được.

Về sau nhiều thịt!!