Chương 9: Tôi ghét cậu lắm

Nghe thấy đó là tiếng cậu Lãnh tôi mới hoàn hồn, rất nhanh sau đó cậu đã đứng trước mặt tôi, cậu nhìn tôi dò xét một hồi rồi mới lên tiếng hỏi:

- Mợ có sở thích là đi rình mò, nhìn trộm vào phòng người khác à?

- Đâu có. Tôi thấy lạ, mọi khi phòng này đóng cửa có bao giờ mở đâu, hôm nay thấy cửa he hé lại có ánh đèn bên trong nữa.

- Mợ có bao giờ ra ngoài vào ban đêm đâu mà biết phòng này có mở hay không???

- Ô! Thế phòng này toàn mở vào ban đêm à? Trong phòng có ai không cho tôi vào trong xem nhớ?

Cậu Lãnh không trả lời mà tự động né qua một bên cho tôi bước vào. Bên trong phòng đơn sơ lắm, chỉ có 1 cái bàn to trên đó để mấy cái bút, mực, giấy chắc bàn này để cậu viết lách gì đó. Còn có cả một kệ sách, sau kệ sách là một cái giường ngủ. Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu hỏi:

- Cậu ngủ ở đây à??? Tôi tưởng cậu ngủ trên phòng mợ Cẩm Tú chứ?

Cậu chẳng thèm trả lời cậu hỏi của tôi mà cầm tay tôi lôi ra ngoài rồi nói:

- Xem xong chưa. Xong rồi thì về phòng nghỉ đi, mợ là hay dậy muộn lắm đấy.

Chẳng hiểu sao tôi lại thấy vui khi biết cậu không ngủ với mợ Cẩm Tú. Tôi chạy lại vào trong phòng rồi leo lên giường cậu xin xỏ:

- Cho tôi ngủ lại đây với cậu đi?

- Không được.

- Sao không được??? Tôi là vợ cậu đấy. Tôi mặc kệ, cứ nằm ở đây.

- Mặt mợ chắc phải dày mấy tấc ý nhỉ? Mà đêm khuya mợ ra ngoài vườn mận làm gì vậy???

- Đâu có.

- Còn chối. Có lá mận rụng trên đầu mợ kìa.

Vừa nói cậu vừa đưa tay gỡ chiếc lá đó xuống rồi đưa ra trước mặt tôi cậu nói tiếp:

- Chứng cứ rành rành đây này.

Tôi cười cười rồi chùm chăn qua đầu nói vọng ra:

- Tôi ra đó ngắm trăng.

Tôi chùm chăn nên không biết cậu có đang nhìn tôi hay không, một lúc sau tôi thấy cậu tắt đèn rồi lên giường nằm xuống bên cạnh tôi. Chẳng hiểu sao cứ được nằm cạnh cậu là tôi thấy dễ chịu và có cảm giác cực kì yên tâm. Tôi nhích vào gần người cậu hơn nữa rồi chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.

Buổi sáng khi nghe thấy tiếng gà gáy canh 5 tôi bật dậy như lò xò, ở đây một thời gian nên nó thành thói quen rồi. Nhìn sang bên cạnh thấy cậu cũng tỉnh từ bao giờ, cậu nheo mắt nhìn tôi rồi nói:

- Đã muộn đâu mà mợ bật dậy ghê thế??? Mai ngày tết đoàn viên mợ có muốn ra ngoài chơi không??

Tết đoàn viên sao??? Thôi đúng rồi mai là 15-8 ở ngoài gọi là tết trung thu đấy, thế mà tôi lại quên khuấy đi mất. Mà cậu hỏi vậy có ý gì nhỉ? Tôi nhìn cậu rồi cười gian mãnh hỏi:

- Cậu dẫn tôi ra ngoài chơi hay sao mà hỏi?

- Ừ.

Tôi sướиɠ cười híp cả mắt vào, cậu hết ghét tôi rồi, hôm nay cậu còn rủ tôi đi chơi cơ đấy. Tôi vui mừng rụi rụi đầu vào ngực cậu rồi nói:

- Vậy. Tối mai tôi chờ cậu.

Vừa dứt lời tôi đã nghe thấy tiếng bé Sương đang gọi tôi ở bên ngoài:

- Mợ Thanh ơi!! Sáng ra mợ đã đi đâu thế? Mợ Thang ơi!!!

Tôi luống cuống chỉnh lại bộ váy yếm trên người rồi vội vã đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa tôi phải ngó nghiêng xem có người không mới dám bước ra, không để ai nhìn thấy thì không hay.

Nhìn thấy bé Sương đang đứng ở trước cửa phòng tôi, tôi liền giả vờ đưa tay lên tập thể dục rồi lên tiếng hỏi:

- Sáng ra có việc gì mà đã gọi mợ nhộn lên thế hả?

- Mợ đi đâu thế? Con không thấy mợ trong phòng nên lo.

- Mợ đi tập thể dục.

- Cái gì??? Mợ dậy sớm tập thể dục á??

- Ờ. Thôi mợ vào rửa mặt rồi còn lên gian nhà chính với mọi người đây.

- Dạ. Con chuẩn bị nước ấm sẵn cho mợ rồi đó.

Tôi gật đầu rồi chuồn vội vào phòng, chắc tối rủ cậu sang phòng tôi ngủ quá chứ ngủ ở phòng cậu sợ bỏ xừ ấy, người ta bắt gặp lại nghĩ tôi quyến rũ cậu để được cậu sủng hơn. Mà cũng lạ nhỉ? Cậu thích mợ Cẩm Tú sao cậu không ngủ với mợ ấy mà lại ở riêng phòng. Thật khó hiểu.

Tôi lên trên nhà chính ăn sáng xong rồi lại cùng mợ Ngọc đi rửa chuồng lợn. Hôm nay tôi cầm xô còn mợ ấy cầm chổi rễ. Hôm qua mợ cười tôi thì hôm nay tôi cười lại nhé, gớm vừa vào trong chuồng đã la om sòm, đã vậy còn bị lợn nó húc vào chân tím lịm luôn, ra đến ngoài nhìn mợ Ngọc mếu máo tôi vừa buồn cười mà vừa thương. Tưởng ghê gớm thế nào chứ hoá ra vẫn còn trẻ con lắm. Tôi dìu mợ về phòng rồi bôi mật gấu vào chân cho mợ, thấy tôi có mật gấu mợ liền ngạc nhiên hỏi:

- Sao mợ lại có loại mật gấu xịn thế này?? Tôi đặt bao nhiêu tiền ở quán thuốc ngoài chợ còn chưa mua được ấy.

- À. Bà hai cho tôi đó.

- Mợ điêu, có khối mà bà hai cho thứ quý giá thế này.

- Thật mà. Hôm đó bà phạt tôi quỳ ở hồ sen xong tối bé Sương cầm lọ mật gấu đưa tôi bảo bà hai cho. Bà còn cho tôi cả hai túi thơm nữa mà.

- Dâu mới về ai bà hai cũng tặng cho hai túi thơm. Còn tôi chưa bao giờ thấy bà hai cho ai thứ gì, nhất là đồ quý giá như thế này. Mấy cả bà hai cũng đâu thích mợ đúng không???? Mợ không thấy lạ à.

- Ờ nhỉ??? Hôm đó mới về nên nói bà hai cho là vui mừng nhận liền không suy nghĩ gì. Giờ mợ nói tôi cũng thấy lạ. Để tối tôi hỏi lại bé Sương.

- Có khi nào cái Sương nó ăn trộm của bà hai không???

- Không đời nào đâu?? Bé Sương ngoan hiền lắm đừng nghĩ vậy tội con bé.

- Xời. Ở cái nhà này không tin ai được đâu. Thôi tôi cảm ơn mợ, tôi về phòng đây.

Mợ Ngọc đi ra thì gặp ngay mợ Tú đang định vào phòng tôi, thấy mợ Ngọc khập khễnh mợ Tú liền đặt đĩa bánh quế hoa xuống bàn vội vã đỡ mợ Ngọc rồi lo lắng hỏi:

- Mợ Ngọc sao vậy??? Hai mợ lại đánh nhau à.

- Không có gì đâu mợ Tú, tôi đi rửa chuồng lợn bị lợn nó húc đấy.

- Úi! Khổ thân mợ. Tôi có mang đĩa bánh quế hoa xuống mời mợ Thanh ăn chung, mợ ở đây ăn cùng chúng tôi cho vui rồi tí tôi dìu mợ về.

- Oà. Đúng loại bánh tôi thích, mợ biết làm à.

Mợ Tú e lệ gật đầu rồi đỡ mợ Ngọc ngồi xuống. Mợ Tú lúc nào cũng nhỏ nhẹ và lịch sự nên ai gặp và tiếp xúc đều quý. Nhưng mà mợ giống cậu Lãnh ở chỗ là đều ít cười, lúc nào mặt cũng có nét buồn.

Mợ Ngọc ngồi xuống rồi quay sang tôi hỏi:

- Mợ Thanh được ăn bánh này bao giờ chưa???

- Tôi ăn rồi. Ăn của mợ Tú luôn đó, ăn mà cũng nghiền luôn.

- Bánh này chỉ có con nhà giàu mới có ăn thôi.

Mợ Tú ngồi lặng im nhìn tôi với mợ Ngọc ăn, mợ bảo thích nghe bọn tôi nói chuyện với nhau vì mợ thấy vui vui. Kể ra nhìn mợ cũng cứ đơn độc sao ý. Mợ cầm lọ mật gấu lên nhìn nhìn rồi nói:

- Lọ mật gấu này là của cậu Lãnh quên ở đây hả mợ Thanh??

Tôi với Ngọc tròn xoe mắt nhìn nhau, nhưng chắc có lẽ mợ Tú biết lọ mật gấu này của ai nên tôi chưa vội trả lời mà hỏi lại mợ:

- Lọ mật gấu này là của cậu Lãnh à mợ?

- Đúng rồi. Cậu đi vận chuyển hàng trong rừng nên hay bị thương, lọ mật gấu này là chính tay tôi đặt cho cậu mà, tôi còn khắc kí hiệu tên tôi với tên cậu ở dưới nắp này.

Vừa nói mợ Tú vừa chỉ vào chỗ kí hiệu cho tôi với mợ Ngọc xem. Trời! Hoá ra là của cậu Lãnh à thế mà bé Sương dám giấu mình, tí nữa tôi phải mắng cho nó một trận mới được. Tôi cười cười rồi nói:

- Hôm mợ chưa về tôi bị bà hai phạt quỳ nên bé Sương mang lọ mật gấu này vào cho tôi bôi. Nó không nói năng gì nên tôi không biết là của ai. Vậy để tối tôi mang gửi lại cậu Lãnh.

- À. Tôi chỉ nói vậy thôi chứ không có ý đòi lại đâu. Mợ cứ giữ lấy mà dùng, để lần sau tôi mua cho cậu Lãnh lọ khác.

- Vậy cảm ơn mợ.

Ba người bọn tôi ngồi ăn đến tận trưa mợ Tú mới dìu mợ Ngọc về phòng, vừa định đóng cửa thì Sương bước vào, nhìn thấy nó tôi liền tra hỏi:

- Lọ mật gấu kia của cậu Lãnh mà Sương dám bảo là của bà hai à.

Sương tròn mắt lên nhìn tôi, nó ngơ ngác:

- Con đâu biết gì, hôm đó cậu Lãnh về đưa cho con lọ mật gấu rồi dặn con nói với mợ là bà hai cho. Con cứ nghĩ bà hai ngại đưa cho mợ nên nhờ cậu Lãnh đưa hộ, thế hoá ra là của cậu Lãnh ạ.

- Ờ. Vừa mợ Tú nói đó là lọ mật gấu mợ ấy tặng cho cậu Lãnh.

- Trời!! Thế chắc mợ Cẩm Tú buồn lắm.

- Chắc vậy. Con biết giờ cậu Lãnh đang ở đâu không.

- Có. Vừa lúc nãy con thấy cậu ở ngoài vườn mận tìm kiếm cái gì đó, con bảo để con kiếm hộ mà cậu kêu không khiến.

- Vậy hả? Thế mợ ra đó với cậu đây.

- Dạ.

Tôi bước ra ngoài vườn mận nhưng cậu không còn ở đó nữa, tôi bèn bước ra ngoài hồ sen, chỗ này tôi vẫn còn tò mò nhiều thứ lắm. Tôi nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới tiến lại ngôi miếu nhìn qua khe cửa vào bên trong. Tôi sợ hãi khi đập vào mắt tôi là con chó trắng ba chân hôm nọ tôi gặp ở ngoài đền hoang, hai mắt nó đỏ ngàu nhìn ông thầy Vọng đang làm bùa, rồi nó sủa lên ba tiếng lập tức dưới bệ bàn thờ mở ra một cửa nhỏ thầy Vọng và con chó trắng liền đi vào cánh cửa đó. Chứng tỏ trong ngôi miếu này có gì đó rất mờ ám, nhưng muốn vào ngôi miếu này tìm hiểu thì rất là khó, vì cửa miếu luôn đóng và hơn nữa thầy Vọng lúc nào cũng ở trong đó thì tôi sao dám vào.

Tôi đứng trên chiếc cầu nhìn xung quanh khu hồ sen, nếu dưới miếu có cái hầm thì không biết là sẽ thông đi đâu nhỉ rất có khả năng là thông đến rặng tre bờ bên kia. Đúng rồi hôm tôi bị phạt quỳ ở đây có mơ thấy người phụ nữ đó đứng bên đó vẫy tôi, có khi nào là điềm báo không. Vừa định tìm đường qua bờ bên đó thì tôi chạm ngay mặt con Mây, nhìn thấy tôi nó trừng mắt lên hỏi:

- Mợ ở đây làm gì???

- Đui sao mà hỏi, tắc nhiên là ngắm hoa rồi.

- Ở đây tà khí mạnh lắm đấy, mợ đứng ở đây lâu coi chừng về bị ốm liệt giường.

Úi! Con này nó doạ hay đang trù ẻo tôi đây, vừa nói mắt nó còn nhìn tôi đầy dò xét, thật nào tí nó cũng về méc bà hai cho coi, may là nó đến muộn chứ nó mà đến sớm nhìn thấy tôi rình mò ở cửa miếu thì chắc nó làm lớn chuyện lên mất.

- Thế ở đây nhiều tà khí vậy Mây còn ra đây làm gì.

- Con vào miếu quét dọn.

Nghe nó nói mà tôi sáng mắt, không biết con này có biết gì về bí mật trong miếu không nhỉ, tôi nhìn nó rồi cẩn trọng dò hỏi:

- Cho mợ vào trong miếu với được không.

- Trong đó có gì đâu, bé tẹo à.

- Mà thầy Vọng hôm nay không có trong miếu hả Mây???

- Không. Thỉnh thoảng thầy mới đến thôi.

Chứng tỏ con Mây chẳng biết quái gì, thầy Vọng lúc nào chẳng ở trong miếu, chỉ là có lúc thầy chui vào hầm thôi. Tôi đi theo Mây vào trong miếu, đúng là chẳng có cái gì thật. Ngoài bàn thờ và mấy lá bùa, haizzz chắc bí mật nằm hết trong hầm kia rồi. Tôi quỳ xuống thắp hương xong thì đi về phòng, ngồi xuống bàn nhâm nhi chén trà sen rồi suy nghĩ đủ thứ.

Tối hôm sau, ngồi ở trong phòng mà tôi nghe thấy tiếng trẻ em ríu rít gọi nhau, tiếng trống đánh vang làng, ở đây tết trung thu nhộn nhịp quá. Ăn cơm tối xong là tôi phi về phòng trang điểm nhẹ nhàng chọn bộ váy yếm màu đỏ rồi đeo lên cổ sợi dây chuyền, ngày đầu tiên đi hẹn hò với cậu mà phải thật xinh đẹp và lộng lẫy chứ. Tôi ngồi im trong phòng đợi cậu, cái Sương với mợ Ngọc rủ tôi đi tôi đều từ chối. Ngồi trong phòng mà tôi hồi hộp, thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên, nhưng hy vọng nhiều thì lại thất vọng nhiều, tôi chờ mãi cũng chẳng thấy cậu tới phòng rước tôi đi. Tôi sốt ruột đi đến phòng cậu nhưng phòng khoá cửa ngoài. Tôi hụt hẫng, nước mắt trực rơi, cậu lại bỏ rơi tôi y như cái đêm tân hôn. Bỏ đi mà không thèm báo cho tôi một cậu. Tôi ghét cậu, ghét cậu lắm.