Chương 10: Tôi không dám sai hẹn với mợ nữa

Tôi buồn thiu ngồi xuống trước cửa phòng cậu, cố chờ thêm chút nữa, biết đâu cậu có việc bận nhưng vẫn là không thấy bóng dáng cậu đâu. Tôi lặng lẽ đứng dậy phủi phủi chiếc váy rồi đi ra hội chơi, một mình đi chơi cũng được chứ sao, tha hồ ngắm trai quê nhé. Đấy là tôi cứ an ủi mình thế, chứ thẳm sâu trong lòng tôi là nỗi buồn không nói thành lời.

Nhìn thấy cảnh sắc cùng không khí của lễ hội mà tôi choáng ngợp, vui và nhộn nhịp hơn cuộc sống bên ngoài của tôi nhiều. Nhiều đứa trẻ đang xúm xít trước cửa các quầy bán đèn l*иg, đèn cá chép, đèn bưởi, đèn kéo quân, nghe chừng chúng đang thèm thuồng lắm, nhìn các quầy hàng đủ màu sắc nhìn thật thích mắt. Nhều đứa trẻ tăng động hơn thì thích ở ngoài đường với cái đầu sư tử bằng giấy, chúng hợp thành những đoàn trống, xèng xèng đi múa dọc lễ hội cùng với ông thổ địa bụng phệ tay cần cái quạt mo phe phẩy. Tiếng trống, tiếng hò reo, tiếng bước chân và vũ điệu của sử tử cứ rạo rực cuốn hút tất cả mọi người có mặt ở lễ hội. Tôi mải mê đi chiêm ngắm cảnh sắc nơi đây mà quên khuấy luôn việc bị cậu Lãnh cho leo cây.

Ở đây có cả bánh trung thu nữa đấy, nhìn hấp dẫn mà thơm quá, thơm mùi trà sen thì phải, tôi lại gần quầy bánh nhìn kĩ, chỉ có một loại duy nhất. Tôi nhìn mà thèm, khổ nỗi tôi chẳng có xu nào trong người cả. Cứ đến tháng bà hai lại phát cho mọi người trong gia đình ít tiền để tiêu, tôi được phát 1 lần rồi nhưng cứ nghĩ đi với cậu không cần mang tiền làm gì, giờ mới thấy mình ngu. Tôi cứ đứng tần ngần ở hàng bánh mãi xem có gặp bé Sương không vay tiền nó mua mà chả thấy bóng vía nó đâu cả. Đang đứng buồn buồn thì có một giọng nam trầm trầm lên tiếng hỏi:

- Cô thích ăn bánh trung thu không???

Tôi quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mà ngỡ ngàng, đẹp không kém gì cậu Lãnh mà mỗi tội nhìn hơi ẻo lả. Người lạ nên tôi phải dè chừng, tôi cười thật duyên rồi đáp:

- À. Tôi..... tôi không thích!!

- Nhìn là biết cô nói dối rồi.

Dứt lời cậu ta quay sang nói với ông chủ quán:

- Cho tôi 5 chiếc bánh.

Ông chủ quán gói 5 cái bánh vào lá sen rồi đưa cho tôi, mới đầu tôi còn lưỡng lự không nhận nhưng vì cậu cứ đẩy vào tay tôi nên tôi bắt buộc phải nhận.

- Tôi cảm ơn cậu, nhà cậu ở đâu chỉ cho tôi biết ngày mai tôi tới để gửi lại cậu tiền mua bánh.

- Năm cái bánh đáng bao nhiêu đâu.

- Nhưng..........

- Mà cô tên gì???

- Tôi tên Yến Thanh.

- Ừ. Còn tôi tên Vương. Là chủ quán Thanh Lâu, khi nào rảnh mời cô đến đó uống trà nghe đàn ca nhé. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi, có duyên ắt sẽ gặp lại.

- Vâng. Cảm ơn cậu vì gói bánh.

Cậu Vương cười rồi chào tạm biệt tôi. Trời!! Giờ tôi mới dám thở mạnh, người đâu vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng. Tôi bỏ chiếc bánh ra ăn thử, vỏ ngoài bánh mềm, ngọt dịu, nhân bánh được làm bằng hạt sen và một lòng trứng, ăn mới đã làm sao, khác hẳn bánh trung thu nhân thập cẩm tôi từng ăn. Đang ăn ngon lành thì tôi nghe thấy tiếng mợ Tú reo lên:

- Cậu Lãnh ơi, mợ Thanh kìa.

Cậu Lãnh với mợ Tú đang sánh đôi bên nhau, tôi đứng nhìn cậu trân trân, cậu bỏ tôi để đi với mợ Tú cơ đấy, nếu vậy thì sao lại hứa hẹn làm tôi mừng hụt. Hai mắt tôi đã đỏ hoe từ bao giờ, mợ Tú thấy vậy liền chạy đến sốt sắng hỏi:

- Sao mợ khóc??? Ai bắt nạt mợ hả??

- Không có.

Tôi gạt tay mợ Tú ra rồi quay mặt đi, tôi không muốn nhìn mặt cậu, tôi ghét lây sang cả mợ Tú luôn dù mợ Tú chẳng làm gì tôi ngược lại mợ còn đang lo lắng cho tôi nữa chứ. Tôi trở về phòng ôm gối khóc tu tu, bánh vẫn còn ba chiếc nữa nhưng tôi cũng chẳng muốn ăn. Bé Sương nghe thấy tiếng khóc của tôi liền hớt hải chạy vào.

- Mợ.... mợ sao thế??? Đau ở đâu hả??? Hay ai làm gì mợ?

- Mợ bị người ta lừa.

- Ai? Ai dám lừa mợ. Mợ nói đi để con tìm đến tận nhà nó con xử cho mợ. Hay là ông bán bánh trung thu lừa mợ hả???

- Không phải? Là cậu Lãnh.

Nhắc đến tên cậu Lãnh con bé im re ngay vì nó biết có cho nó thêm 10 cái lá gan nữa nó cũng chẳng dám động đến một sợi tóc của cậu Lãnh. Đúng lúc đó tôi thấy cậu Lãnh thở hồng hộc bước vào phòng . Tôi giận dỗi nằm quay mặt vào bờ tường, tự hứa sẽ không bao giờ tin thêm lời cậu nữa, cũng không bao giờ mặt dày đòi ngủ với cậu, chắc vì thế nên cậu mới coi thường tôi. Cậu ngồi xuống bên mép giường rồi từ tốn nói:

- Mợ giận tôi lắm phải không? Tôi xin lỗi, hôm nay mợ Cẩm Tú nhờ tôi đưa mợ ấy đi lấy thuốc, tôi cứ nghĩ đi nhanh thôi ai ngờ phải ngồi chờ thầy lang cắt thuốc rõ lâu. Lúc tôi quay về tìm mợ thì mợ đã đi mất rồi.

- Tôi nào dám trách cậu, chỉ trách tôi ngu si, biết rõ cậu thích mợ Cẩm Tú hơn mà sao tôi vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ nghĩ cậu sẽ thương tôi như mợ ấy.

Tôi vừa nói vừa nấc lên thành tiếng, tôi đau lòng lắm, hôm nay tôi phát hiện ra tôi thích cậu mất rồi, tại cậu đẹp, tại cậu thơm, tại cậu ôn tồn làm tôi mê cậu mất rồi. Cậu dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt vuốt lưng tôi rồi lắp bắp:

- Tôi...... tôi thương mợ mà.

- Tôi không nghe, tôi không tin cậu nữa đâu. Cậu nói thương tôi mà cậu toàn bỏ rơi tôi, cậu về phòng đi tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Tôi nghe rõ tiếng cậu thở dài,sau đó cậu cài vật gì đó lên tóc tôi rồi buồn buồn nói:

- Tặng mợ đó.

Dứt lời cậu đứng dậy rời đi, khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại tôi mới sờ lên đầu cầm vật đó xuống. Là cây trâm cài tóc, tôi phải trầm trồ vì độ sáng và từng đường nét khắc hoạ trên cây trâm cực kì tinh tế và tỉ mỉ, hình như cây trâm này được làm từ ngọc bích thì phải vì tôi thấy màu sắc giống y như viên ngọc trên sợi dây chuyền tôi đang đeo. Tôi mỉm cười rồi ôm cây trâm đi ngủ.

Đang thiu thiu ngủ bỗng tôi nghe thấy bên ngoài có cơn giông kéo đến, gió rít qua khe cửa sổ nghe thật đáng sợ. Căn phòng trở lên lạnh dần, tôi ngồi dậy định kéo chiếc chăn lên thì giật bắn mình, người phụ nữ mặc bộ váy yếm màu gụ đang đứng cạnh giường của tôi, tôi vừa sợ vừa mừng, hôm nay nhìn gương mặt bà hiền hậu, không còn ghê rợn như mọi khi. Bà còn mỉm cười với tôi rồi nói:

- Đưa tay đây ta đưa con đi đến một nơi.

Tôi co rúm người lại lắp bắp hỏi:

- Bà định đưa con đi đâu? Chả nhẽ bà định đưa con xuống âm phủ với bà à?

Bà nhẹ nhàng lắc đầu rồi không chờ tôi đưa tay ra mà bà tự kéo đi luôn, bà đi như bay vậy tôi cảm giác chân tôi không hề chạm đất một chút nào. Bà đưa tôi đi qua hồ sen sang bờ bên kia nơi có rặng tre vừa cao vừa dày sau đó bà đưa tay ra chỉ về phía sau rặng tre, tôi hiểu ý vén mấy cành tre gọn lại rồi nhìn, không thể tin vào mắt mình đó là ngôi đền bỏ hoang mà hôm trước tôi đi theo mấy bà trừ tà đến, vậy là chắc chắn ngôi miếu với ngôi đền bị bỏ hoang này có liên quan tới nhau. Nhưng trong đó có bí mật gì và ông thầy Vọng làm ra đường hầm có mục đích gì thì tôi vẫn không biết, tôi quay ra định hỏi người phụ nữ đó nhưng bà đã biến mất đi rồi. Tôi kinh hãi kêu gào:

- Bà đưa con ra đây thì bà phải đưa con về chứ sao lỡ vất con ở ngoài này.

Liếc nhìn xung quanh đều tối om, tôi không nhìn thấy đường đi và hồ sen nữa, mọi thứ biến mất hoàn toàn. Tôi kinh hãi choàng tỉnh giấc, tôi nằm bất động mất năm phút mới biết đó chỉ là giấc mơ. Tôi vẫn còn nằm nguyên trên chiếc giường của mình, đúng lúc đó gà gáy canh 5 tôi lại lật đật dậy để chuẩn bị lên nhà chính.

Ngày hôm nay tôi như người mất hồn, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến giấc mơ đó. Đến nỗi lúc ăn cơm chan canh không chan vào bát mà chan luôn vào tay làm canh vãi hết xuống chiếu khiến bà hai lại nổi cơn điên, đang bữa cơm mà bà chửi tôi xơi xơi rồi đuổi tôi ra cửa quỳ không cho ăn nữa. Tôi tủi thân mà ứa cả nước mắt, lúc nào bà cũng cư xử cay độc với tôi, chỉ trực tôi sai sót là bà đay bà nghiến như kiểu bà căm ghét tôi lắm. Mà tôi nào có động chạm gì tới bà đâu, thấy bà ở đâu là tôi né chánh thật xa, vì tôi biết động đến bà tôi chỉ có thiệt thân.

- Mợ Thanh vào mâm ăn cơm, không phải quỳ.

Cậu Lãnh lên tiếng nhưng tôi nào dám làm trái ý bà, nhà này ngoài ông Cảnh ra thì bà hai cũng quyền lực chẳng kém. Bà xuất thân con nhà quyền quý rồi lại giỏi tính toán, gánh vác gia đình phụ ông Cảnh nên ông cũng có phần kiêng nể bà.

- Cậu Lãnh, mợ ấy sai thì phải chịu phạt, cậu mà cứ bênh mợ ấy như thế thì sẽ sinh hư đấy.

- Chuyện đó có gì mà to tát chứ, chỉ là sóng tí canh ra ngoài thôi mà bu. Bu nhìn mọi người trong nhà cũng đầy người làm vãi cơm ra chiếu đó thôi.

- Vãi 1-2 hạt cơm sao tránh khỏi, đó là điều bình thường, đằng này canh không chan vào bát mà lại chan xuống chiếu, quá vụng về rồi.

- Lỡ tay thôi mà bu. Mợ Thanh về lại mâm ăn cơm đi. Nhanh.

Cậu quát lên làm tôi giật bắn người, tôi lấm lét nhìn sang cậu rồi lại nhìn qua bà hai, bà tức tối đặt bát mạnh xuống chiếc sập rồi chỉ thẳng tay vào cậu Lãnh quát:

- Nhà này từ xưa đến nay có phép tắc, gia quy đàng hoàng, mợ ấy về đây cũng đã được học. Vậy nên làm sai thì phải chịu phạt, cậu định làm trái lại gia quy nhà này à, thế thì lần sau ai còn nghe theo nữa.

Cậu Lãnh mặt đỏ phừng phừng, cậu không thèm đáp lại lời bà hai nữa mà đi lại chỗ tôi bế luôn tôi vào lại mâm trước mặt bao nhiêu người rồi ra lệnh:

- Mợ ngồi im chỗ này ăn cơm cho tôi, tôi cấm mợ ra cửa quỳ.

Bà hai tức tím tái mặt mày mà không làm gì được, cơ bản ở nhà này bà hai giỏi tính toán thì cậu Lãnh lại giỏi vận chuyển hàng, tôi nghe nói ngày xưa nhà ông bà chỉ buôn lụa thôi về sau này cậu Lãnh lớn đi vận chuyển hàng rồi cậu tìm tòi được muối nên từ đó vận chuyển thêm cả muối nữa. Từ hồi buôn muối dân làng còn kính trọng nhà ông bà hơn cả nhà xã trưởng, vì họ được mua bao nhiêu muối cũng được mà giá lại rẻ không như ngày trước nguồn muối có hạn nên muốn mua muối phải có phiếu, thường thì chỉ có nhà giàu là đủ muối ăn thôi còn nhà nghèo phải chịu cảnh bữa nhạt, bữa mặn. Chồng tôi cũng giỏi ghê đó, nhờ có cậu mà tôi được vào mâm ăn, không phải chịu phạt nữa, vì thế mà tôi cũng bớt giận cậu hơn hôm qua.

Ăn cơm trưa xong tôi trở về phòng thì đã thấy cậu Lãnh đang ngồi uống trà trong phòng, tôi phớt lờ cậu rồi leo lên giường. Cậu quay mặt về phía tôi rồi trầm tư hỏi:

- Mợ vẫn giận tôi à?

- Vẫn còn hơi hơi.

Cậu bật cười nhìn tôi trìu mến rồi cầm tay tôi nhỏ nhẹ:

- Từ nay tôi sẽ không dám sai hẹn với mợ nữa đâu.

- Cậu hứa đi?

- Tôi hứa.

Tôi cười khì rồi dụi mặt vào bàn tay cậu, chợt nhớ ra giấc mơ đêm qua tôi liền nhìn nhìn cậu dò xét hỏi:

- Ở nhà mình có người phụ nữ nào từng mất không cậu.

- Không có. Sao vậy?

- Tại tôi thường hay mơ thấy có người phụ nữ mặc bộ váy yếm màu gụ. Mà cậu ơi??

- Hở???

- Tối nay cậu đi cùng tôi ra rặng tre ngoài hồ sen nhớ, tôi cần tìm hiểu một số chuyện.

- Ở ngoài đó có gì đâu mà mợ tìm hiểu.

- Thì cậu cứ đi với tôi chứ tôi đi một mình sợ lắm. Cậu nhớ???