Chương 8: Ai ở ngoài đó

Tôi hốt hoảng đứng thẳng người lên rồi cố lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, quay người về phía phát ra tiếng quát rồi cười tươi nói:

- Mợ Ngọc đấy à, mưa bão buồn nên tôi tính sang phòng mợ Bích chơi.

- Sang sao không vào phòng mà khúm núm ngoài này nhìn trộm vợ chồng nhà người ta ân ái à???

- Mợ đừng có nói bậy, tôi nhìn hồi nào?

- Đừng có mà chối tôi đứng sau mợ một lúc rồi đó. Mợ không được cậu Lãnh quan tâm chắc thèm lắm nhỉ?

- Mợ thì hơn tôi chắc, nhìn ánh mắt mợ kìa hình như đang ghen tức với mợ Bích thì phải???

- Cũng như mợ ghen tức với mợ Cẩm Tú thôi. Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không mặt dày, dơ dáy, bẩn thỉu như mợ, đi rình mò vợ chồng nhà người khác.

Nghe mợ Ngọc xúc phạm tôi điên lên, chỉ thẳng tay vào mặt mợ ấy rồi chửi:

- Mợ ăn nói cho cẩn thận không là tôi vả vào mặt mợ đấy. Người ngu si, không có gia giáo là cái loại mợ đấy. Là tiểu thư mà cư xử thô lỗ, ăn nói thì ngu như con bò đấy.

- Này. Mày nói ai ngu như con bò.

- Tôi nói mợ đấy.

Mợ Ngọc tức l*иg lộn, mợ lao vào túm tóc, cào xước hết cả mặt tôi. Lần này tôi cũng không thèm nhịn mợ ấy nữa, tôi vả liên tiếp vào mặt mợ Ngọc rồi cũng vò đầu, giật tóc mợ ấy. Hai chúng tôi cứ vậy dằng co nhau, đầu tóc bị bung ra rối như mớ bòng bong, váy yếm thì bị kéo xộc xệch, tuột cả dây áo ra.

Bây giờ mợ Bích với cậu Thiên hốt hoảng từ phòng lao ra, xung quanh mọi người đang tập trung về đông dần, mợ Bích nhảy vào can còn bị mợ Ngọc đạp bay ra ngoài. Hai chúng tôi vẫn cứ hùng hổ, không ai chịu buông ra, chỉ đến khi nghe thấy tiếng quát lớn của ông Cảnh:

- Hai đứa bay đang làm cái trò gì vậy??? Định múa xiếc cho bọn người làm xem à. Buông nhau ra ngay, trông có ra cái thể thống gì không.

Tôi với mợ Ngọc nghe thấy tiếng quát của ông Cảnh liền dừng lại nhưng vẫn không chịu buông nhau ra, tôi hất hàm về phía mợ Ngọc rồi kêu:

- Mợ bỏ tay ra.

- Mợ bỏ ra trước thì tôi bỏ. Mợ tưởng tôi ngu lắm ấy.

- Vậy tôi đếm từ 1-3 rồi cùng bỏ, được chứ?

Tôi vừa dứt lời, chưa kịp lên tiếng đếm thì cậu Lãnh lừ lừ đi vào gạt tay hai bọn tôi ra khỏi người nhau rồi quát:

- Thầy nói mà hai mợ không nghe thấy à???

Mợ Ngọc vẫn chưa chịu thôi, mợ chỉ tay về phía tôi rồi nói to:

- Cậu về mà dạy lại vợ cậu đi, loại đàn bà dung tục. Mợ Thanh đi xem trộm mợ Bích với cậu Thiên ân ái đấy. Tôi bắt được quả tang mà mợ ấy vẫn còn chối rồi quay lại chửi tôi ngu như bò.

- Này mợ ăn nói cho tử tế vào nhé??? Đừng có thêm mắm dặm muối. Đâu phải tôi nhìn trộm.

Ông Cảnh bây giờ cáu thật sự, mặt ông hầm hầm đi lại gần chỗ tôi với mợ Ngọc rồi quát lớn:

- Hai đứa bay mà còn già mồm nữa là ông tống cổ ra khỏi nhà luôn đấy.

Rồi ông quay qua đám gia nô đang đứng vây xung quanh đó ra lệnh:

- Lôi hai mợ ra sân đánh 20 roi, sau đó lôi lên nhà chính ông xét xử tiếp.

Tôi với mợ Ngọc vẫn tức giận nhìn nhau toé lửa, mợ Tú đi lại gần về chỗ tôi rồi huých nhẹ vào tay tôi nói nhỏ:

- Mợ xin thầy tha cho đi. Mưa gió thế này mà phải ra ngoài chịu đòn mợ không chịu nổi đâu.

- Tôi sai tôi phải chịu phạt, không cần mợ quan tâm.

Thật ra là tôi vẫn đang nóng máu nên ăn nói có phần hơi lỗ mãn với mợ Tú, nhưng mà tôi thấy tôi cũng nói giọng hơi to hơn lúc bình thường tí thôi đâu có nói to quá đâu mà mợ Tú giật mình ôm ngực xong mắt mợ còn rưng rưng nhìn tôi nhưng giọng mợ thì vẫn hết sức nhỏ nhẹ:

- Tôi thương mợ nên mới nói như vậy. Nếu mợ thấy tôi nhiều chuyện thì cho tôi xin lỗi.

Cậu Lãnh thấy vậy liền kéo mợ Tú ra sau lưng của mình rồi quay qua nhìn tôi với vẻ mặt cực kì không vui. Cùng lúc đó, đám gia nô trong nhà kéo tôi với mợ Ngọc ra ngoài sân để đánh.

Trời vẫn mưa nặng hạt, những phát gậy ráng xuống mông tôi khiến toàn thân tê tái, trước kia ở nhà với bác, bác chưa bao giờ đánh tôi, một cái cũng chưa thế mà bây giờ phải chịu 20 roi, dù đau, dù buốt, dù tủi thân nhưng tôi chỉ bặm môi vào chịu đựng chứ không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cái Sương xót tôi, nó khóc ầm ĩ, chốc chốc lại cầm khăn chạy ra lau mặt, lau đầu cho tôi. Tôi quát nó không được chạy ra trời mưa nữa nhưng nó không chịu nghe, ở nhà này có bé Sương là thương tôi nhất thôi.

Còn mợ Ngọc thì kêu om sòm lên vì đau, mợ đối xử với con Sen không ra gì nên bây giờ mợ chẳng có ai bên cạnh lau mặt, lau tóc cho như tôi. Tôi quay sang mợ ấy phồng má chu mỏ lên chọc tức:

- Giá kể mợ mà sống tử tế thì bây giờ cũng không đến nỗi đơn độc thế này. Nhìn mợ mà tôi thấy thê thảm ghê đó...

Mợ Ngọc điên tôi lắm, mợ bặm môi trừng mắt lên nhìn như muốn nuốt sống tôi, nhưng mà mợ là tiểu thư nên thân thể yếu ớt, mợ muốn chửi lại tôi lắm nhưng đau quá mợ không thốt lên lời nữa. Tôi thì chọc mợ ấy cho bõ ghét thôi chứ tôi thê thảm khác đếch gì mợ ấy đâu, hai quả mông của tôi chắc nát bét ra rồi. Khi gia nô đếm đến roi thứ 15 là đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, hai mắt mờ dần, nghe đến roi thứ 18 là tôi gục đầu luôn xuống sân mà ngất lịm đi không biết gì nữa.

Đến sáng hôm sau tôi mới lờ mờ mở mắt ra được, toàn thân ê ẩm, đau buốt, tôi nhăn mặt cố ngồi dậy nhưng không được, lúc này Sương đang bê 1 bát cháo và 1 bát thuốc vào phòng, thấy tôi đã tỉnh nó mừng rỡ kêu lên:

- Mợ tỉnh rồi...... làm con lo gần chết, tối qua mợ bị co giật thầy lang với cậu Lãnh phải trực suốt đêm, con cứ sợ mợ không qua khỏi. Nào mợ nằm yên đó con đút cháo cho.

Ngày ba bữa ăn cháo rồi uống thuốc, đến tối Sương lại bôi thuốc vào mông cho tôi. Nó chăm sóc chu đáo nên mấy ngày sau tôi đã khoẻ mạnh đi lại được. Nhưng buồn nỗi tôi chả thấy cậu Lãnh đến thăm tôi, chắc cậu ghét tôi rồi.

Hôm nay là buổi đầu tiên tôi lên gian nhà chính uống trà và ăn sáng sau khi ốm dậy. Đám người làm trong nhà nhìn thấy tôi là lại bịt mồm cười, rồi xì xào to nhỏ. Tôi lên đến gian chính thì đã thấy mợ Ngọc đang quỳ ở giữa nhà rồi, thấy tôi bà hai liền quát:

- Mợ Thanh vào đây quỳ xuống. Loại con gái không có gia giáo, phép tắc gì hết.

Tôi tưởng chuyện này qua rồi chứ vậy mà vẫn chờ tôi với mợ Ngọc khỏi ốm để xử tiếp à? Tôi uể oải quỳ xuống bên cạnh mợ Ngọc, cái chuyện đáng xấu hổ này tôi muốn vùi đi lắm rồi mà ông bà vẫn cứ thích đào lên là sao??? Tôi cứ cúi gằm mặt xuống chẳng dám nhìn ai trong nhà cả. Bà hai bắt đầu lên giọng dạy dỗ rồi còn đọc lại một loạt gia quy lại nữa chứ làm tôi với mợ Ngọc quỳ suốt hai tiếng. Khi nghe bà hai dạy dỗ xong, ông Cảnh lúc này mới lên tiếng:

- Hai mợ về đây được học hết lễ nghĩa, gia quy rồi vậy mà vẫn bỏ ngoài tai phạm vào điều tối kị của gia đình, là mợ mà làm gương xấu cho người làm. Không phạt nặng thì gia đình này còn gì là tôn ti trật tự nữa. Tôi phạt hai mợ rửa và hót phân lợn 1 tuần, nghe rõ chưa.

- Dạ.

Tôi với mợ Ngọc đồng thanh đáp lễ phép, sau đó ông Cảnh ra hiệu cho chúng tôi về chỗ ngồi ăn cơm. Tôi chạy lại chỗ mợ Bích ngồi như mọi khi nhưng mợ khó chịu ra mặt, mợ chuyển qua bên cạnh mợ Tú ngồi để lại tôi với vẻ mặt hụt hẫng. Chắc mợ giận tôi lắm, chuyện tế nhị của hai vợ chồng mợ mà bị tôi với mợ Ngọc làm rùm beng hết lên, ai mà không tức. Liếc qua cậu Lãnh tôi bắt gặp ngay ánh mắt buồn buồn của cậu đang nhìn tôi, tôi nhìn cậu thở dài rồi lại cúi xuống ăn cơm, có gì đó nghẹn đắng trong cổ họng, một nỗi buồn, nỗi day dứt khó tả bằng lời.

Tôi với mợ Ngọc không cần phải ngồi chờ ông Cảnh ăn xong như mọi khi nữa, vì đến giờ là chúng tôi phải đi dọn chuồng lợn. Mợ Ngọc xách cái xô còn tôi cầm chiếc chổi rễ theo sau, ra đến nơi mợ Ngọc chu mỏ lên ra lệnh:

- Tôi đứng ngoài này xách nước đổ vào còn mợ vào bên trong hót phân cho vào bao xong quét.

Tôi nhìn mợ Ngọc cười khẩy rồi đáp:

- Khôn như mợ quê tôi đầy, theo tôi thì tốt nhất ta nên chia đều việc để tránh xảy ra mâu thuẫn, mất tình cảm chị em.

- Xời. Tôi đếch chị em gì với mợ sất, mợ sao đòi sánh với tôi.

-Gớm. Mợ hơn gì tôi, tiểu thư thì vẫn phải đi rửa chuồng lợn đó thôi, đừng có tự cho mình lên cao quá rồi đến lúc té xuống thì gãy hết răng đó.

- Mợ...........

- Sao nào????

Mợ Ngọc giận tím người, mợ giậm chân vài cái rồi đỏng đảnh nói:

- Thế mợ định chia việc thế nào??? Nói đi.

- Hôm nay mợ đổ nước vào trong cho tôi hót phân với quét dọn, mai thì lại đổi ngược lại mợ vào hót phân tôi ở ngoài đổ nước vào. Thế là công bằng.

- Được.

Dứt lời tôi với mợ Ngọc túm chiếc váy gọn lại rồi chui vào chuồng lợn, vừa bước vào liếc nhìn xung quanh chuồng cùng với mùi hôi thối tôi ói luôn, thật là kinh khủng, tôi cứ vừa làm vừa ói liên tục, đã vậy mấy con lợn béo tròn cứ rúc rúc vào chân tôi khiến tôi hoảng sợ kêu la inh ỏi còn mợ Ngọc ở ngoài nhìn thấy tôi bị như vậy không đồng cảm thì thôi còn ôm bụng cười. Rồi mai sẽ đến lượt mợ thôi cứ cười đi khi còn có thể. Xong xuôi tôi vừa chui ra khỏi chuồng lợn thì mợ Ngọc vừa đập vào tay tôi vừa nói:

- Kìa..... kìa... nhìn kìa.

- Cái gì??

- Kìa. Nhìn ra chuồng ngựa đi.

Tôi nghe theo lời mợ Ngọc nhìn ra ngoài chuồng ngựa, cậu Lãnh đang vuốt vuốt mấy ngọn tóc của mợ Tú, tôi nhìn mà ngứa cả mắt đã vậy mợ Ngọc còn thêm dầu vào lửa:

- Úi dào! Được cái tiếng mợ cả thì làm cái quái gì chứ, cả đời này chắc mợ chẳng được cậu Lãnh sủng đâu nhể??? Tôi buồn thay cho mợ.

- Còn mợ nữa đây, từ hồi mợ về đây đã được cậu Thiên qua phòng lần nào chưa. Chó chê mèo lắm lông.

Tôi với mợ Ngọc bất giác quay qua nhìn nhau buồn bã, tôi cầm chổi lừ lừ đi qua cậu Lãnh với mợ Tú, vừa đi tôi vừa lầm bầm:

- Quấn quýt bên nhau suốt đêm chưa mệt hay sao mà còn ra cả chuồng ngựa thân mật.

Tôi bực bội trở về phòng, thế mà cậu nói sẽ bảo vệ tôi vì tôi là vợ của cậu, đúng là đàn ông chỉ được cái mồm, nói được mà không thực hiện được. Tôi thấy chưa bao giờ cậu coi tôi là vợ của cậu cả, có cái gì đó nhoi nhói trong lòng.

Từ hôm bỏ trốn không thành công đó tôi chưa gặp lại được người phụ nữ đó trong mơ, bây giờ tôi cũng bớt sợ bà ta hơn trước rồi, hằng ngày tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài vườn mận đến tận khuya nhưng không thấy động tĩnh gì. Hôm nay ngày 13-8 rồi không biết vào ngày này bà ấy có xuất hiện không???

Đến tối tôi vẫn mở cửa sổ nhìn ra ngoài vườn mận như mọi khi, ngồi cạnh cửa sổ, gió ngoài vườn thổi hiu hiu vào mặt khiến nhíu hết cả mắt lại, đoán chắc hôm nay cũng chẳng có gì đâu nên tôi định kéo cánh cửa sổ lại thì chợt nghe ngoài vườn có tiếng chân giẫm lên lớp lá cây khô phát ra tiếng xoạt xoạt làm tôi tỉnh luôn ngủ. Tôi căng mắt nhìn ra phía có tiếng chân phát ra, nhìn thật kĩ tôi thấy có chút ánh sáng của nến loe loé qua những kẽ hở của tán cây. Tôi không suy nghĩ thêm gì nữa, bước thật nhanh ra vườn để xem đêm tối rồi ai còn làm gì ở ngoài đó.

Ra đến nơi tôi mới ngã ngửa, đó là mợ Bích, đêm rồi mợ còn lén lút đi ra hồ sen làm gì chứ. Tôi đi theo mợ thấy mợ đi qua chiếc cầu bước vào trong ngôi miếu thắp hương, mợ Bích quỳ xuống khấn vái một lúc thì tôi thấy thầy vọng bước ra quỳ xuống bên cạnh mợ ấy rồi họ nói chuyện với nhau những gì tôi không nghe rõ, chỉ nghe thấy loáng thoáng bùa ngải gì đó. Sau đó tôi thấy mợ Bích đưa cho ông thầy Vọng một lọ nhỏ màu đỏ y như lọ máu rồi cúi lạy ông đi về. Tôi phải chuồn vội ra gốc cây vυ" sữa gấp, chờ mợ đi qua mới dám bước về phòng. Đi về đến dãy nhà tôi chợt khựng lại khi thấy căn phòng ở cuối dãy mở he hé cửa vì dãy nhà tôi ở gồm 6 phòng, 3 phòng ở dưới, 3 phòng trên lầu. Tôi ở 1 phòng ở dưới, mợ Tú với cái lụa ở hai phòng trên lầu còn lại 3 phòng suốt ngày đóng cửa im lìm, hôm nay mở nên tôi thấy lạ. Tôi nhẹ nhàng mở cửa to ra một chút để nhìn sâu được vào bên trong, tôi mở nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động nào thế mà người trong phòng vẫn phát hiện ra, tiếng nói vọng ra làm tôi hết hồn:

- Ai??? Ai ở ngoài đó.