Chương 7: lên lút rình mò cái gì

Bà hai cứ tưởng bà lên tiếng là ông sẽ tha cho con Mây, vì bao lần bà vẫn xin cho nó mà. Nhưng lần này thì khác, ông không những không nghe lời bà mà lại còn sửng cồ lên quát cả bà nữa:

- Là tại bà nuông chiều chúng nó quá nên chúng nó mới dám hư như vậy đấy. Hôm nay bà khỏi xin xỏ, láo lếu thì phải phạt, không có ngày chúng nó leo lên mặt mình chúng nó ngồi, điển hình như hôm nay con Mây dám động đến nỗi đau của bà ba. Bay đâu lên đây lôi con Mây xuống dưới đánh cho ông 30 roi.

Bà hai nghe ông Cảnh nói mà uất nghẹn, bà bực bội liếc sang nhìn bà ba vẻ thù hằn. Còn bà ba thì vẫn ngồi ung dung đơm trầu, mặc cho ông Cảnh muốn xử sao thì xử, bà không ý kiến, cũng không thêm dầu vào lửa.

Cậu Thiên đứng cạnh ông Cảnh nghe chừng không được vui cho lắm, cậu chặn đám gia nô lại không cho lôi con Mây rồi khó chịu nói:

- Chuyện có to tát gì đâu, bu đã lên tiếng vậy rồi thì thầy nể mặt bu mà tha cho con Mây.

- Cậu lo cái thân cậu cho xong đi, ốc còn chưa mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu à. Trai tráng béo mập vậy mà đi mỗi chuyến hàng cũng không xong, không bằng một góc của cậu Lãnh.

- Sao thầy có thể so con với cậu Lãnh được, mỗi người giỏi một việc mà thầy. Bao nhiêu sổ sách của kho muối và kho thóc đều do một tay con tính toán hết mà, cậu Lãnh đầu óc ngu si nên cậu phải giỏi việc chân tay là đúng rồi.

- Cậu tính sổ sách ở Thanh Lâu thì có, cậu đừng tưởng qua mặt được lão già này, sổ sách là bu cậu tính cho cậu hết mà, nói dối không biết ngượng mồm.

Cậu Thiên cứng họng chẳng nói lại được thầy nữa, cậu bỏ tay ra cho đám gia nô lôi con Mây đi rồi xụ mặt chạy ra chỗ bà hai ngồi. Con Mây bị kéo đi liền gào mồm lên cầu cứu:

- Ông ơi tha cho con..... con xin ông..... Bà ơi cứu con với, con sợ lắm.

Bà hai bất lực nhìn con Mây bị lôi đi, dù gì thì con Mây nó cũng chỉ là người làm, bà không muốn vì chuyện của nó mà tranh cãi, để mất lòng ông. Bà ba tuy không có con nhưng ông Cảnh vẫn thương yêu bà không kém gì bà hai, có lẽ bà ba trẻ, đẹp lại biết điều nên vì thế ông mê hơn.

Tôi với mợ Bích nhìn nhau cười hả hê, trong đám người làm tôi với mợ Bích ghét con Mây nhất, vì nó mà mợ Bích bị phạt oan bao nhiêu lần. Tương lai có khi đến tôi vì thấy dạo này nó hay để ý, dò xét tôi chắc đang chờ tôi mắc lỗi để mách bà hai đây. Nhưng mà tôi có bé Sương nhanh nhẹn và hiểu chuyện, tôi mà có lỗi gì là nó nhắc nhở để tôi sửa ngay, thế nên việc con Mây nó đòi bắt lỗi tôi là rất khó.

Ngày tháng cứ vậy bình lặng trôi, cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị, quanh đi quẩn lại toàn là người chung một nhà soi xét nhau, đến là mệt. Trong mắt bà hai lúc nào cũng chỉ có mợ Cẩm Tú, ai mà lỡ động vào chân tơ kẽ tóc của mợ là bà lại nghiến răng, nghiến lợi chửi, có khi còn bị phạt nữa. Mới hôm qua xong thôi mợ Tú kêu muốn ăn quả hồng, mà cây hồng nhà tôi hơi cao, tôi cố nhảy lên mấy lần mà vẫn không với tới quả. Suy nghĩ một hồi tôi quyết định cõng mợ Tú lên lưng để mợ hái dễ hơn, mà mợ Tú cứ ngồi lắc lư trên lưng ý, tôi kêu mợ ngồi im đi thì mợ bảo ngồi im sao hái được quả. Thế là cả người tôi cũng phải lắc lư theo mợ, được một lúc chân tôi không trụ nổi nữa mà loạng choạng giẫm luôn vào cục đá ngã chổng kềnh xuống đất. Chả hiểu ma xui, quỷ khiến thế nào mà đúng lúc đó bà hai đi ngang qua, ba trợn mắt lên nhìn tôi rồi quát:

- Người làm đầy nhà mà sao mợ không sai họ hái cho, hay là mợ có ý đồ gì? Mợ biết mợ Tú thân thể yếu ớt hơn người khác vậy mà còn cố tình cõng mợ Tú lên chảy quả là sao???

Trời!!! Nghe vô lí không chứ, người khổ sở cõng là tôi, người ngã đau nhất cũng là tôi, mợ Bích ngã đè lên người tôi nên mợ có bị sất sát gì đâu thế mà bà lại nghĩ tôi có ý đồ gì mới kinh chứ. Tôi nhăn nhó đứng dậy phủi phủi chiếc váy rồi từ tốn giải thích:

- Con với mợ Tú đang chơi ngoài vườn thì mợ bảo thèm ăn hồng nên con với mợ tìm cách để hái, cũng chẳng phải việc gì khó mà cần gọi người làm cả.

Thấy tôi nói vậy mợ Tú cũng nhỏ nhẹ tiếp lời:

- Đúng rồi đó bu, là tại con thích ăn hồng, mợ Thanh giúp con hái thôi. Bu đừng nghĩ xấu cho mợ ấy, mà bu định đi ra miếu thắp hương ạ?

Bà hai nghe mợ Tú nói khuôn mặt liền dịu hẳn, bà cười tươi nhìn mợ Tú trìu mến rồi nói:

- Tại con yếu ớt nên bu lo đó. Bây giờ bu ra miếu, con đi với bu không.

- Dạ. Có ạ.

Dứt lời bà hai cầm tay mợ Cẩm Tú đi ra miếu, còn tôi quay về phòng uống nước cho hạ hoả. Mợ Cẩm Tú được chồng yêu, bu chồng thì thương nếu không có tôi xen vào giữa bọn họ thì có lẽ mợ đã được trọn vẹn hơn rồi, không phải mang tiếng làm vợ lẽ. Tôi thì vẫn đang ấp ủ kế hoạch bỏ trốn tiếp theo, tuổi trẻ của tôi không thể chôn vùi ở nơi quỷ quái, hoang vu này được.

Nhưng mà cứ hễ hôm nào tôi lên kế hoạch bỏ trốn là người phụ nữ đó lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, bà ngồi ngay phía cuối giường, đôi mắt bà đỏ rực, loé lên ánh nhìn hung ác, miệng bà phát ra thứ tiếng kinh sợ:

- Không được bỏ trốn...... Không được bỏ trốn.

Dứt lời máu từ trong hai hốc mắt của bà chảy ra, nhỏ tong tong xuống chân tôi, mùi tanh tưởi của máu sộc vào mũi khiến tôi nôn thốc nôn tháo. Lần nào cũng mơ đến đoạn này là tôi hốt hoảng bật dậy, dù đã treo cả bó tỏi trên đầu giường mà sao tôi vẫn gặp ác mộng. Dù sợ hãi nhưng tôi vẫn quyết định bỏ trốn.

Vào một ngày tháng tám, bầu trời bỗng âm u, Sương nói với tôi là sắp sửa có bão tới. Ông Cảnh huy động tất cả người làm trong nhà ra ngoài đồng thu hoạch lúa, không những vậy ông còn thuê thêm 200 trai tráng và phụ nữ trong làng đến thu hoạch mang lúa về kho. Cậu Thiên cũng mướn thêm người để trông chừng kho muối, sợ bão lớn lật tung mái nhà thì hỏng hết muối. Còn bà hai dặn dò mọi người ai ở phòng đó, chốt chặt hết các cửa lại, xảy ra chuyện gì phải báo cho bà ngay. Cả nhà nhộn nhịp hết cả lên, ai cũng tất bật phòng tránh bão. Cơ hội đã đến rồi, bây giờ chẳng ai để ý đến tôi cả nếu lần này không trốn thì khó mà có lần sau. Tôi vội vã về phòng lấy sợi chuyền trong tủ ra đeo lên cổ rồi chuồn lối cửa sau, vừa bước chân ra bên ngoài thì trời bỗng tối sầm lại, gió bắt đầu kéo đến càng ngày càng mạnh, làm cho những cành cây bị lay động dữ dội, những cành cây va đập vào nhau nghe rắc rắc mà ghê có khi nào tôi đang chạy mà cây nó đổ vào người không??? Tôi liếc mắt nhìn rồi vừa chỉ tay vừa lẩm nhẩm:

- Đông, tây, nam, bắc. Đông, tây, nam, bắc.

Tôi đang định hướng lối thoát đó, bác tôi từng dặn chỉ có hai lối ra dành cho người dân chúng tôi, thế là tôi liền chọn cửa đông. Mặc gió bão đang thổi dữ dội tôi dồn hết sức lực cắm đầu, cắm cổ chạy. Mà quái lạ, tôi chạy theo đường mòn ra đến ngoài làng rồi mà chả hiểu sao tí tôi lại quay về đúng cổng chính nhà họ Cao, tôi nghĩ mình bị lạc hướng nên mới chạy vòng tròn như vậy. Lần này tôi chọn cửa tây, lần này chạy tôi đã thấm mệt nên vấp vào đá ngã liên tục, từ đầu đến chán nhem nhuốc độc bùn đất, vậy mà ông trời không thương tôi, tôi chạy một hồi lại vòng về nhà họ Cao, tôi bất lực quỳ xuống, mưa càng ngày càng nặng hạt trút lên người tôi ướt đẫm. Không biết ngoài nơi tôi sống có bão không? không biết bây giờ bác đang làm gì nhỉ? Chắc cũng đang lo lắng cho tôi lắm. Tôi ngửa mặt lên trời nghẹn ngào hỏi:

- Tại sao giam con ở nơi này vậy??? Nơi này đâu thuộc về con.

Tôi vừa dứt lời thì có một luồng sáng xẹt ngang bầu trời sau đó là tiếng sấm nổ vang trời, tôi sợ hãi co rúm người lại, tôi toan chạy vào nhà thì chợt từ phía sau có tiếng ngựa hí kèm thèm đó là một giọng nói vang lên:

- Ai mà ác độc bắt mợ quỳ ở ngoài cổng giữa trận bão thế này hả???

Nói xong cậu dùng một tay bế phốc tôi lên ngựa, rồi phi vào nhà, cậu dẫn tôi về phòng rồi khó chịu nói:

- Thầy hay bu tôi phạt mợ vậy? mợ thay váy đi cho khỏi lạnh rồi ra đây tôi dẫn mợ lên nhà trên.

- Cậu..... cậu dẫn tôi lên đó làm gì???

- Thì lên nói chuyện vậy thầy bu.

- Không phải thầy bu bắt tôi quỳ đâu, là tôi tự ý quỳ ngoài.

- Có tôi ở đây rồi mợ không phải sợ, mợ là vợ của tôi nên tôi sẽ bảo vệ mợ. Tôi cũng đi thay quần áo đây, tí tôi qua.

Vừa thay quần áo tôi vừa phải đăm chiêu suy nghĩ, biết nói với cậu sao đây? Phải biện ra được lí do gì cho cậu tin. Đang mải suy nghĩ câu trả lời thì tôi đã nghe thấy tiếng cậu ở ngoài nói vọng vào:

- Mợ thay xong chưa, tôi vào nhé.

- Xong rồi cậu.

Tôi buộc nốt dây áo yếm rồi nhìn cậu trêu:

- Sao cậu phải dè chừng với tôi thế, dù tôi chưa thay xong thì cậu vẫn vào được mà.

Cậu hơi sững người nhìn tôi nhưng rất nhanh sau đó cậu nghiêm lại nét mặt rồi nói:

- Nào nhanh theo tôi lên nhà, tôi sẽ nói chuyện với thầy bu cho cô.

- Tôi đã bảo không ai phạt tôi rồi mà, trước tôi ở nhà, mỗi lần bão là nhà tôi lại quỳ vậy trước cổng để xin ông trời cho cơn bão chóng qua, dân làng được bình an.

Tôi phục tôi thật đấy, tự dưng nghĩ ra được lí do vô cùng hợp lí, cậu tin tôi luôn,cậu thắp mấy chiếc đèn lên cho ấm nheo mắt nhìn tôi nói:

- Từ nay mợ đừng dại như vậy nữa, dù mợ có quỳ mấy ngày thì cũng chả thay đổi được gì đâu. Đó là mê tín vớ vẩn đó.

- Dạ. Mà cậu về tránh bão hả? Chuyến hàng đợt này vận chuyển có thuận lợi không?

- Ừ. Thuận lợi.

- Hôm nọ ý, cậu Thiên nói cậu là ngu si nên mới phải đi làm việc vận chuyển. Em nghe mà em bực thay cho cậu, bao nhiêu việc khó, việc nguy hiểm cậu phải làm hết, cậu Thiên ngồi không béo chảy thây ra, vận chuyển 1 chuyến không xong thế mà vẫn nhận mình giỏi được.

- Tôi nghe cậu Thiên nói vậy quen rồi, không sao đâu. Gió bão nguy hiểm thế này mợ ở im trong phòng thôi đừng đi ra ngoài.

Nói xong cậu đi khắp căn phòng xem lại cánh cửa cho tôi, cửa nào tôi buộc chưa chắc cậu buộc lại cho. Nhìn cậu tôi thấy ấm lòng, cậu cũng quan tâm, lo lắng cho tôi đấy nhỉ. Nhưng mà vui chưa được bao lâu thì lại bị cậu dập tắt:

- Mợ nhớ không được ra ngoài nhé? Tôi lên phòng mợ Tú xem xét lại phòng cho mợ ấy.

- Dạ.........

Tôi ủ rũ dạ một cái rõ dài, lấy cớ để xem xét thôi chứ có mà lên đó hú hí với nhau ý. Tôi còn lạ gì, yêu đương lâu ngày không gặp là nhớ mùi nhau lắm. Chờ cho cậu ra khỏi phòng tôi thở dài tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, tôi lấy khăn vừa lau viên ngọc vừa thì thầm:

- Bà là ai vậy? Sợi dây chuyền này đối với bà như thế nào? Sao bà muốn giữ tôi ở lại đây? Hay bà có uẩn khúc gì chăng?

Tôi ngồi yên lặng trong căn phòng suy nghĩ, có khi tôi không bỏ trốn nữa mà ở lại tìm hiểu về người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Nhưng tìm hiểu từ đâu thì tôi chưa biết, vì không ai biết đến người phụ nữ đó cả. Lần đầu tiên tôi mơ thấy bà ấy ở hồ sen, chắc có lẽ tôi nên tìm hiểu ở đó trước.

Đến chiều, mưa thì vẫn còn rả rích nhưng gió thì đã ngừng hẳn, vậy là cơn bão đã đi qua, tôi bước ra hiên nhà vươn vai rồi thò bàn tay ra ngoài hứng mấy hạt mưa đang rơi từ mái nhà xuống. Liếc qua vườn hoa của bà ba tôi thấy chúng bị gió đánh cho đổ rạp hết rồi, những bông hoa rụng tơi tả, chắc bà ba xót lắm đây, mặc dù bà đã dùng que để buộc chúng vào nhưng sao lại được với sức gió bão chứ. Tôi nhìn qua phòng mọi người thấy vẫn đóng cửa im lìm, ở trong phòng mãi cũng chán, tôi bèn lấy mảnh vải mưa che lên đầu rồi chạy qua phòng mợ Bích chơi, vì ở đây tôi chỉ có thân với mỗi mợ ấy. Tôi đứng trước cửa phòng giơ tay lên định gõ cửa nhưng rồi tôi lại khựng lại, hình như có tiếng gì đó là lạ phát ra từ phòng mợ Bích. Tôi ghé tai vào sát cánh cửa để nghe. Trời ơi!!! Mợ Bích đang rêи ɾỉ, tôi còn nghe rõ tiếng da thịt va chạm vào nhau nữa. Thế này mà mợ Bích cứ nói là cậu Thiên không nhìn ngó gì đến mình, toàn điêu. Tôi biết nghe lén như vậy là xấu, cơ mà tôi tò mò, tôi định nghe thêm một xíu nữa rồi sẽ về phòng ngay. Đang mải mê nghe tôi chợt giật bắn người vì tiếng quát lớn sau lưng:

- Mợ lén lút, rình mò cái gì ở phòng mợ Bích đấy hả???