Chương 6: Con mất dạy

Dù biết tiếng nói vang vọng đó không phải là của con người nhưng tôi cứ quát lên như vậy để trấn át nỗi sợ. Chứ làm gì có người nào có giọng nói quỷ quái như thế với lại đâu ai biết tôi bỏ trốn. Ấy vậy mà tôi vừa dứt lời cậu Lãnh lấp đằng sau cái giếng lù lù bước ra làm tôi hết hồn. Tôi ôm ngực rồi trợn mắt lên nhìn cậu nói:

- Cậu là người hay ma vậy??? Cậu lén nhìn tôi tắm sao???

Lần nào cậu cũng phớt lờ câu hỏi của tôi, cậu chẳng thèm đáp mà lặng lẽ lấy bộ váy yếm khoác lên người tôi rồi bảo:

- Tắm xong chưa??? Mặc quần áo vào đi không cảm lạnh.

Chả hiểu sao cứ nhìn thấy thân hình săn chắc, vạm vỡ của cậu tôi lại thèm, thèm được cậu vòng tay ôm, thèm được rúc vào lòng cậu. Tôi có vô liêm sỉ quá không nhỉ? Mà lạ nha hôm nay là đêm tân hôn với mợ Cẩm Tú sao cậu lại ra ngoài này nhỉ, tôi nheo nheo mắt nhìn cậu rồi cười trêu:

- Cậu không ở lại abc xyz với mợ Cẩm Tú hay sao mà lại ra ngoài này nhìn tôi tắm. Hay là cậu thấy tôi nở nang nên thích hơn???

- Mợ có phải là con gái không vậy, ăn nói không ra thể thống gì. Tôi để gói xôi thịt ở trên bàn trong phòng ý, mặc quần áo xong thì vào đó ăn cho đỡ đói.

Dứt lời cậu quay mặt đi thẳng, thấy mặt với tai cậu đỏ rực nên vì xấu hổ tôi ôm bụng cười rồi nói với theo:

- Sao cậu lại bỏ đi vậy??? Vào phòng ăn xôi thịt với tôi đi????

- Không.

Chắc cậu chẳng hiểu từ xôi thịt là gì đâu nhỉ??? Cậu cứ đáng yêu thế bảo sao tôi thích trêu. Tôi mặc bộ váy yếm màu vàng lên người rồi bước nhanh về phòng ăn xôi thịt của cậu, cả ngày hôm nay nhịn đói tôi sắp lả luôn rồi. Tôi ăn no bụng rồi lên giường đi ngủ quên luôn cả chuyện ma mị lúc nãy.

Ngày hôm sau cả nhà sốt sắng khi nghe thấy tin cậu Thiên vận chuyển hàng bị mắc kẹt ở đoạn dốc nào đó nên cậu Lãnh phải đi tới đó xử lí gấp. Bà hai nghe tin đó cả ngày bực bội ra mặt, bà cứ mắng ông không nghe lời bà để xảy ra cơ sự này. Bà lo lắng cho cậu Thiên nên không còn tâm trạng dạy tôi với mợ Tú học gia quy nữa mà nhờ bà quản gia dạy cho bọn tôi. Mà kể bà hai cũng lạ, cậu Thiên với cậu Lãnh đều là con của bà mà tôi thấy hình như bà thiên vị cậu Thiên hơn. Lần trước cậu Lãnh cũng bị bọn cướp chém nhưng bà chỉ lo lắng quan tâm tí thôi, thế mà giờ cậu Thiên xảy ra có chút xíu chuyện bà đã sồn sồn lên rồi. Mà vậy cũng tốt bà hai không dạy tôi đỡ áp lực hơn, ít ra thì nhìn mặt bà quản gia còn dễ chịu hơn. Mà nhắc mới nhớ, đêm qua lúc tôi về nhà thì bà hai cũng ở nhà với mọi người rồi vậy người phụ nữ đi sau nhóm trừ tà chắc không phải bà hai.

Một quyển gia quy dày cộp nhìn đã muốn ngất rồi, bà quản gia đọc thao thao bất tuyệt cả ngày trời mới hết, tôi chả thấm vào đầu chữ nào cả, cơ bản là tôi hết ngắm cây, ngắm hoa, ngắm chim chóc, chán thì lại ngủ gật nên chẳng có chữ nào lọt vào đầu tôi được.

Khác với tôi mợ Cẩm Tú ngồi thẳng lưng, khoanh tay lên bàn nghiêm túc nghe bà quản gia đọc. Mợ ấy có trí nhớ siêu giỏi, bà quản gia đọc đến đâu là mợ nhớ hết đến đó mới ghê chứ. Đến chiều sau khi học xong gia quy mợ Tú mời tôi về phòng mợ uống trà, ăn bánh để tình cảm chị em thêm khăng khít. Ừ thì mợ ấy có lòng thì tôi có dạ, miếng ngon sao nỡ từ chối.

Phòng của mợ Tú bày biện nho nhã như chính con người mợ ấy vậy, và đăc biệt là phòng mợ rất nhiều sách, đúng là người ta khác tôi một trời, một vực thế này sao cậu Lãnh không thích cho được. Mợ đặt lên bàn một đĩa bánh màu vàng nhạt nhìn lạ và đẹp mắt lắm, mợ Tú nhìn tôi cười dịu rồi nói:

- Đây là bánh quế hoa đó mợ, ăn loại bánh này không những thanh mát mà nó còn giúp dưỡng nhan, không những thế nếu mợ sử dụng thường xuyên nó còn giúp cơ thể mợ toả ra mùi hương thơm nữa đó.

Tôi tròn mắt nhìn mợ Tú giới thiệu món bánh, không ngờ nó lại nhiều công dụng đến thế, thật nào ngồi gần mợ Tú tôi thấy có mùi hương gì lạ lạ. Tôi đưa lên miệng cắn một miếng, vị ngọt thanh chứ không gắt, lại còn có mùi thơm rất dễ chịu. Tôi vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn mợ hỏi:

- Mợ với cậu Lãnh quen nhau lâu chưa.

- Lâu rồi mợ, từ hồi tôi còn nhỏ xíu thầy tôi hay dắt tôi qua bên nhà họ Cao chơi. Lần nào sang bên đây cậu Lãnh luôn là người dẫn tôi đi chơi xunh quanh biệt phủ. Nên tôi với cậu thân thiết với nhau từ đó, chỉ tiếc là.....

Thấy mợ Tú nói lấp lửng tôi lờ mờ đoán ra ý của mợ, có lẽ ý mợ muốn nói là rõ mợ là người quen với cậu trước mà phải làm lẽ đây. Nói đến đó gương mặt mợ xị xuống, thẳm sâu trong đôi mắt của mợ có nỗi buồn khó nói lên lời, thật ra thì tôi thấy mợ đáng thương thật, đường hoàng là một tiểu thư mà lại phải làm lẽ. Tôi cầm đôi tay thon dài của mợ an ủi:

- Tôi cũng đâu ngờ mình lại về làm dâu nhà họ Cao đâu. Nhưng mà mợ yên tâm đi dù tôi làm cả thì trong lòng cậu Lãnh luôn có mình mợ thôi.

- À, ý tôi không phải vậy. Tôi không quan trọng việc làm mợ cả hay mợ hai, miễn tôi được ở bên cạnh người tôi thương là được rồi. Tôi thấy thương cho mợ, tính cậu Lãnh hay kiểu hờ hững vô tâm, nhất là khi một người lạ về làm vợ cậu không quen ý, thế nên mợ hãy bên cạnh cậu nhiều vào dần dần cậu quen cậu cũng sẽ thương mợ như thương tôi thôi.

- Sao mợ tốt với tôi thế, mợ không sợ có ngày cậu Lãnh thương tôi nhiều hơn thương mợ à?

Nghe câu nói của tôi mợ Tú phì cười, mợ nhẹ nhàng lắc đầu rồi đáp:

- Tình cảm của tôi với cậu Lãnh được bồi dưỡng từ bé đến giờ, khó ai có thể sánh bằng. Nếu bây giờ có ai hỏi tôi rằng ai là người hiểu và quan tâm tôi nhất tôi sẽ tự tin trả lời là cậu Lãnh.

Chắc cậu Lãnh yêu mợ Tú nhiều lắm nhỉ thì mợ ấy mới tự tin đến vậy, thật nào mấy lần tôi khoả thân mời cậu Lãnh xơi mà cậu đâu thèm, mà sao trước mặt cậu tôi rớt giá ghê ghớm quá vậy, khéo cậu lại nghĩ tôi là loại con gái không ra gì nên chẳng thèm động ý. Tôi thở dài thổi chén trà trên tay thì thấy Lụa cầm cái lọ gì be bé bước vào, Lụa là người hầu thân cận của mợ Tú từ bé nên hai người có vẻ rất thân thiết. Lụa nhìn tôi cúi đầu chào rồi quay sang mợ Tú nói:

- Mợ ơi đến giờ rồi.

Tôi không hiểu đến giờ gì nhưng tôi đoán đến giờ mợ Tú bận rồi, tôi biết ý xin phép mợ về phòng.

- Lần sau mợ thích ăn bánh quế hoa thì lại đến phòng tôi nhé. Nói chuyện với mợ tôi thấy vui lắm.

- Được. Lần sau rảnh tôi lại lên ăn bánh với mợ.

Tiếp xúc qua với mợ Tú tôi thấy mợ không có chút nhược điểm nào luôn ấy. Nho nhã, dịu dàng, ý tứ lại tốt bụng, đến tôi còn mê nữa là cậu Lãnh. Tôi về phòng thì thấy Sương đang ngồi rầu rĩ trong đó, thấy tôi mắt nó sáng lên rồi nói dồn dập như kiểu sợ người khác nói tranh.

- Mợ đi đâu về đấy??? Con tìm mợ muốn hết hơi à sợ mợ lại trốn ra ngoài chơi xong bị lạc đường. Hôm qua mợ làm con hú hồn hú vía luôn đó, từ nay mợ đi đâu thì nói với con một tiếng để con biết nha.

- Mợ biết rồi.

- Thế mợ vừa đi đâu về???

- Mợ chơi ở phòng mợ Cẩm Tú.

- Thân nhau ghê nhỉ? Nhưng mà thế con cũng mừng, được cái mợ Cẩm Tú hiền lành, tốt bụng không như mợ Ngọc suốt ngày kiếm chuyện gây sự với mợ Bích à. Như lúc vừa nãy á, mợ Ngọc hắt nguyên chén nước chè nóng vào mặt mợ Bích, sợ thật.

- Ủa? Hai người đó cãi nhau hay sao???

- Không đâu. Mợ Bích vốn ít nói nên chẳng bao giờ thèm đôi co với mợ Ngọc cả, chính vì như vậy mợ Ngọc cho rằng mợ Bích đang khinh thường mình nên mợ lại càng nổi điên không kìm chế được nên mới làm vậy may là cậu Thiên về đúng lúc dùng lưng che cho mợ Bích.

- Eo như phim ý con nhỉ???

- Phim là gì mợ??

- À. Đại loại như kiểu giống như trong truyện cổ tích ý. Mà cậu Thiên về rồi à, cậu Lãnh có về không???

- Không mợ ạ, con thấy có mình cậu Thiên đi xe ngựa về thôi. Giờ cậu Thiên đang sai người lôi mợ Ngọc ra ngoài sân đánh kia kìa.

- Ừ. Làm vậy cho mợ ý chừa, chứ mợ Ngọc vô lý bỏ xừ đi được ấy.

- Vâng. Mà mợ ơi con trả mợ sợi dây chuyền này, con không dám nhận nữa đâu.

Tôi ngạc nhiên nhìn bé Sương rồi chau mày hỏi:

- Sao vậy con??? Tại chuyện hôm qua nên con dỗi à?

- Không phải đâu mợ. Bao năm làm việc ở đây có bao giờ con mơ ma mị gì đâu mà đêm hôm qua con mơ có một người đàn bà mặc bộ vây yếm màu gụ, gương mặt thì sắc lạnh, trắng toát, đứng cuối giường cứ đòi lại sợi dây chuyền, con hãi muốn đái ra quần luôn. Thôi thôi, con trả lại mợ đó. Sợi dây này là dành cho mợ chứ không phải cho con.

Tôi há hốc mồm nhìn Sương kể, người đàn bà đó là ai vậy, có liên quan gì tới tôi hay sao. Tôi quay nhìn Sương rồi dò hỏi:

- Con ở đây có bao giờ nghe đồn nhà này có người chết không con?? Hay người phụ nữ trong giấc mơ của con con nhìn có quen không?

- Không mợ. Nhà họ Cao có ông thầy Vọng giỏi lắm, ông trấn trạch tốt nên ở đây con chưa nghe thấy ai kể gặp ma quỷ bao giờ cả.

- Lạ nhỉ? Người phụ nữ đó cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của mợ.

- Vấy á mợ. Có khi nào dây chuyền của mợ có liên quan đến người phụ nữa kia không???

- Mợ không biết nữa. Haizz mợ sợ đêm nay bà ấy lại đến trêu mợ nữa. Huhuu mợ sợ lắm.

- Hay mợ thử hỏi ông bà xem, có khi ông bà biết.

- Thôi chuyện chưa có gì là chắc chắn nên mợ không muốn làm rối lên.

- Không thì đêm nay mợ ngủ mợ để củ tỏi với con dao ở đầu giường ý, làm vậy cũng xua đuổi được ma quỷ.

- Ờ. Để tối mợ làm thử.

Đến đêm tôi làm như lời Sương dặn rồi trước khi đi ngủ tôi còn quỳ xuống khấn vái, quả nhiên đêm đó tôi ngủ ngon lành không gặp ác mộng nữa. Được ngủ đẫy giấc nên sáng dậy người tôi sảng khoái hẳn, hôm nay đúng canh 5 là tôi bật dậy luôn, chắc có lẽ thành thói quen rồi. Ra đến ngoài sân tôi gặp mợ Cẩm Tú, hai chúng tôi vui vẻ chào nhau rồi cùng đến gian nhà chính. Vừa bước vào cửa bà hai nhìn mợ Cầm Tú rồi đon đả:

- Cẩm Tú lại đây ngồi với bu. Con uống trà tươi hay trà hoa sen???

- Dạ. Trà nào cũng được thưa bu.

Bà hai vui vẻ rót cho mợ Cẩm Tú chén trà sen rồi tận tay đưa cho mợ. Tôi thì chả dám so sánh với mợ Tú vì tôi biết thân phận của mình, tôi lẳng lặng đến cạnh mợ Bích ngồi. Thế nhưng có lẽ bà ba thấy ngứa mắt, liền hắng giọng:

- Bà hai có 4 cô con dâu liền vậy mà lại chỉ rót trà cho 1 người có chăng bà hai đang thiên vị lộ liễu quá không?

- Bà ba đang ghen tức hay sao???

- Úi dào!!! Em nào dám chỉ là thấy không thuận mắt thì nói thôi.

- Tôi lại thấy bà đang muốn chia rẽ mấy bu con chúng tôi thì có. Bà đừng tưởng làm được tí son phấn thì dụ được đám con dâu của tôi nhé, tôi biết hết đó.

- Ơ hay, em làm được ra thì em chia cho chúng nó dùng chứ dụ dỗ con dâu của chị em được cái gì?

- Ai biết được bà có ý đồ gì???

- Ở nhà này nói về người có dã tâm và ý đồ thì chắc không ai sánh bằng bà hai.

Cái Mây thấy bà ba động chạm đến bà hai của nó, nó liền quắc mắt lên nhìn bà ba rồi nghiến răng nói:

- Bà đừng có mà ăn nói bậy bạ, không chết vì vạ miệng đấy. Vì bà thường hay nói lời lẽ cay động nên trời phạt cho bà không có con đấy.

- Đứa nào dám láo lếu với bà ba đó.

Lúc này ông Cảnh với cậu Thiên vừa bước đến gian nhà chính, cái Mây nghe thấy giọng nói đanh thép của ông liền tái mét mặt đi. Nó vội vã quỳ xuống chân ông rồi lắp bắp:

- Dạ. Con...... con.... Là con lỡ lời xin ông tha cho con.

- Con mất dậy, mày phải xin bà ba kia kìa chứ không phải xin ông. Từ khi nào ở cái nhà này đầy tớ dám lên mặt với chủ thế?

Bà hai thấy tình hình có vẻ căng mà con Mây là vì muốn bênh vực bà nên mới dám nói bà ba như thế, bà thấy nó vậy cũng xót, bà liền lên tiếng xin ông:

- Thôi thầy nó ơi, Mây nó vẫn còn nhỏ dại, chuyện lỡ mồm không thể tránh khỏi. Coi như là tôi xin ông tha cho nó.