Chương 11: Đừng sợ

Cậu đặt bàn tay lên má tôi xoa tròn rồi tỉnh bơ đáp:

- Đi theo mợ tôi được cái gì không???

Tôi tròn mắt lên nhìn cậu, hôm nay cậu còn đòi hỏi cơ đấy. Thế mà lần trước cậu nói sẽ bảo vệ tôi, giờ mới có chút vất vả mà cậu đã đòi hỏi rồi. Nhưng mà tôi nắm thóp được nhược điểm của cậu rồi, tôi nở nụ cười gian nhìn cậu trả lời:

- Tôi chẳng có cái gì để cho cậu cả, chỉ có tấm thân ngọc ngà này thôi. Nếu tiện thì........

Mọi lần cứ hễ nhắc đến mấy chuyện tế nhị như vậy là cậu lại mặt đỏ tía tai, ngại ngùng chạy mất, nhìn lúc đó cậu đáng yêu thật đấy. Nhưng sao hôm nay cậu không tỏ ra e thẹn, bối rối như lúc trước nữa mà ngược lại, cậu đang nhìn chằm chằm lên người tôi, một tay tháo bung dây áo yếm của tôi ra. Tôi hoảng hốt nhìn cậu lắp bắp:

- Cậu.......cậu định làm thật hả???

- Mợ mời tôi mà.

Cậu tỉnh bơ đáp khiến tôi thẹn không thốt lên lời, đáng đời ai bảo bạo mồm trêu người ta cơ. Cậu từ từ cúi xuống đặt môi cậu chạm vào môi tôi rồi từ từ nhấm nhấm nhẹ nhàng từng chút một, mới có vậy mà người tôi đã run lên bần bật, không phải vì tôi sợ đâu mà tôi cảm thấy có cảm giác rất lạ, vừa e thẹn vừa thích. Dần dần cậu đẩy lưỡi tiến sâu vào trong miệng tôi rồi dịu dàng cuốn lấy lưỡi tôi vào, cậu nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới rồi xoa xoa tấm lưng trần của tôi, bàn tay cậu chai sạn, thô ráp xoa lên da thịt làm tôi nóng ran cả người, hô hấp càng ngày càng khó. Tôi nhắm mắt tận hưởng dư vị ngọt ngào, lần đầu tiên trong đời tôi có được cảm giác đê mê đến thế. Đang tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà cậu dành cho tôi thì đột nhiên giọng bé Sương oang oang:

- Mợ ơi!!! Mợ ơi!!! Mợ ơi!!!

Sau tiếng gọi là cánh cửa phòng bị mở toang ra khiến tôi và cậu Lãnh giật bắn người. Môi cậu đã rời khỏi môi tôi nhưng tay thì vẫn để trên lưng, tôi bực bội quát lớn:

- Sương kia!!! Sao vào phòng mợ không gõ cửa???

- Dạ. Con xin lỗi cậu mợ.... con xin lỗi cậu mợ. Con không biết cậu mợ đang...... đang tình cảm với nhau.

Sương bây giờ đã quay mặt ra chỗ khác rồi lùi nhanh ra ngoài cánh cửa, khép lại. Nó làm cho một vố như vậy thì ai còn hứng thú gì nữa mà, tôi tiếc nuối nhìn cậu e ngại nói:

- Tại tôi dễ dãi với con bé quá nên thành ra nó hơi vô ý. Không biết con bé gọi tôi có việc gì nhưng nghe chừng có vẻ gấp gáp, để tôi ra ngoài xem.

Cậu Lãnh gật đầu bế tôi ngồi dậy rồi buộc dây áo yếm lại cho tôi. Cậu cúi xuông hôn phớt qua môi tôi một lần nữa rồi từ tốn nói:

- Tối ăn cơm xong tôi đợi mợ ở gốc cây vυ" sữa, như vậy để tránh có người phát hiện.

- Dạ. Cậu phải nhớ đó nha.

- Tôi nhớ.

Dứt lời cậu bước ra ngoài, nhìn thấy bé Sương vẫn còn đứng đó cậu trừng mắt nhìn nó doạ dẫm:

- Lần sau mà còn tự ý mở cửa phòng mợ Thanh ra thì đừng trách cậu, cậu đánh cho mày què chân.

Sương sợ xanh mặt, nó vội vã quỳ xuống rối rít xin lỗi cậu. Cậu Lãnh lừ lừ đi luôn không thèm để ý đến nó nữa. Nó mếu máo chạy vào phòng tôi giải thích:

- Từ trước đến nay còn vẫn vào phòng mợ như vậy mà, có lần con gõ cửa mợ còn bảo cứ vào đi phòng mợ có gì đâu mà phải gõ.

Nhìn nó vừa nói vừa mếu máo đến là tội, tôi phì cười nhìn nó, công nhận là trước đây phòng tôi lúc nào cũng chỉ có mình tôi nên mỗi lần Sương vào phòng tôi bảo nó không cần gõ cửa. Chỉ là hôm nay nó vào không đúng lúc thôi, tôi gọi nó ngồi xuống rồi hỏi:

- Thế Sương gọi mợ có chuyện gì mà vội thế??

- Mợ Ngọc bảo con gọi mợ lên phòng mợ ấy cùng ăn chè hạt sen nấm tuyết, thầy bu mợ ấy mới gửi cho một ít.

- Là món gì vậy con?

- Ăn món này vừa tốt cho sức khoẻ lại còn dưỡng nhan đó mợ.

Từ hồi thân thiết với mợ Ngọc và mợ Tú tôi được ăn toàn đồ ngon, của lạ vì hai mợ ấy là tiểu thư mà. Bởi vậy mà tôi càng ngày càng mỡ màng, da dẻ trắng trẻo lên trông thấy. Tôi vui vẻ cùng Sương lên phòng mợ Ngọc, lúc đi ngang qua phong mợ Bích tôi có gặp mợ ấy đang bê cái hũ gì nhỏ nhỏ, tôi chào mà mợ ấy tỉnh bơ chẳng thèm đáp, còn vào trong phòng đóng sầm cửa lại nữa chứ. Thời thế đảo lộn hết, ngày trước cứ ngỡ sẽ chỉ chơi được duy nhất với mợ Bích ai ngờ giờ mợ Bích bơ tôi thì mợ Ngọc với mợ Tú lại thân thiết với tôi hơn. Mà tôi để ý thấy mợ Bích dạo này nở nang ghê gớm, vòng nào ra vong ấy, nhất là ngực thuộc loại khủng, cái Sương còn phát hiện ra cơ mà, nó ghé vào tai tôi nói nhỏ:

- Cậu Thiên dạo này ở phòng mợ Bích suốt, ít đi đến Thanh Lâu rồi mợ ạ. Chắc vì được cậu Thiên yêu thương, để ý đến mà mợ Bích nở nang ra hẳn ý mợ nhỉ????

- Chuyện có hơi trai vào phải khác chứ.

- Thế mợ mấy nữa cũng nở nang như mợ Bích cho mà coi, cậu Lãnh dạo này đang để ý mợ rồi đó.

Sương nói tỉnh bơ làm tôi ngại ngùng gần chết, lại nhớ đến cái cảnh nó bắt gặp tôi với cậu đang trao nhau yêu thương, may là mới chỉ có hôn thôi chưa làm gì không thì cậu Lãnh băm xác nó ra mất. Tôi dục nó lên phòng mợ Ngọc không lại để mợ ấy chờ lâu, lên đến nơi tôi đã thấy mợ Tú ngồi đó rồi. Mợ cười vẫy tôi vào bàn cùng ăn chè, mà mợ Tú ăn cái gì cũng ít, chắc là mợ ấy giữ dáng chăng. Nhìn mợ Tú tôi lại nghĩ đến cậu Lãnh, chắc cậu với mợ ấy ân ái với nhau suốt ý nhỉ, nghĩ đến đây lòng tôi lại thấy nhói, chả hiểu sao bây giờ tôi lại tham lam, ích kỉ đến thế, chỉ muốn cậu là của riêng tôi thôi. Ngồi một lúc thì cái Lụa vào phòng báo với mợ Tú là đến giờ rồi, chẳng biết là đến giờ làm gì mà mợ Tú lại mau mải trở về phòng.

- Mợ Tú đến giờ làm gì mà phải về vội thế hả mợ Thanh????

Tôi nhún vai rồi đáp:

- Tôi đâu có biết, lần trước ở phòng mợ Tú tôi cũng thấy cái Lụa nói vậy. Mà sao hôm nay mợ buồn thế???

Tôi để ý từ lúc vào phòng đến giờ thấy mợ Ngọc ít cười, ít nói hơn hẳn mọi khi, còn luôn thở dài nữa chứ. Được tôi hỏi đến mợ Ngọc liền rơm rớm nước mắt kể lể:

- Cùng làm vợ một người nhưng người thì lại được ấm giường cả ngày lẫn đêm còn người thì giường không gối chiếc cả một đời.

- Tôi hiểu cảm giác bây giờ của mợ, tủi hờn lắm phải không??? Nhưng tôi khuyên mợ cứ sống vui tươi lên, ăn uống điều độ mấy nữa mợ dậy thì sẽ nở nang lên lúc đó thật nào cậu Thiên cũng để ý đến mợ cho mà coi.

- Ý mợ là giờ tôi vẫn còn bé nên cậu Thiên chê hả??

- Có lẽ là vậy. Mợ không nhìn mợ Bích đó hả??? Mợ ấy đẫy đà như vậy cơ mà sao cậu Thiên không mê cho được. Với cả mợ Bích đang tuổi 16 trăng tròn, lứa tuổi đẹp nhất và hừng hừng sức sống nhất. Còn mợ mới 14 tuổi mà, cứ từ từ chờ thêm 2 năm nữa.

Thật ra tôi đâu hiểu được tâm lí của đàn ông như thế nào, chỉ nghe người ta nói đàn ông yêu bằng mắt nên nói vậy để an ủi mợ Ngọc thôi. Chứ tôi đây 18 tuổi rồi mà đã khiến cậu Lãnh chết mê được đâu. Đến là khổ cái phận chung chồng, mợ Ngọc lau nước mắt rồi đáp:

- Chờ bao nhiêu năm chẳng được chỉ mong có ngày cậu sẽ để ý đến tôi thôi.

- Mợ cũng là vợ của cậu ấy mà sao không để ý được cơ chứ. Mợ cũng xinh đâu kém gì mợ Bích.

- Mợ nói thật chứ.

- Chẳng nhẽ tôi nịnh mợ chắc, mợ biết rõ tính tôi rồi mà khác quái gì tính mợ đâu. Ăn nói chua loét chẳng có chút ngọt ngào, đâu được dịu dàng, nhẹ nhàng như mợ Tú với mợ Bích, người như hai mợ ấy đàn ông mới thích, mới yêu.

- Tính tôi thế nào thì tôi thể hiện ra vậy, nếu đã yêu tôi thì phải yêu hết cả con người và tính cách của tôi. Còn nếu thích chỉ vì mấy lời đường mật thì chưa chắc đã phải là thật lòng mới nhau nhé.

Tôi nheo mắt nhìn mợ Ngọc phì cười:

- Eo!!! Mợ bé mà triết lí quá nhỉ??

Nói chuyện với mợ Ngọc đến khi mệt quá tôi mới trở về phòng. Lần nào cũng thế, nói chuyện với nhau mãi chả dứt ra được, hết chuyện ông lọ rồi đến bà chai. Hồi trước là mợ ấy trẻ con, chưa hiểu chuyện nên có phần đỏng đảnh, ngoa ngoắt, giờ bớt hơn rồi.

Đến tối tôi chọn một váy yếm màu đen, mặc như vậy đi trong tối sẽ khó bị phát hiện hơn. Tôi ra gốc cây vυ" sữa như đã hẹn, cậu đang đứng ở đó từ lúc nào rồi, cậu cũng mặc nguyên bộ đồ đen như tôi. Thấy tôi đến cậu đưa tay ra nắm chặt tay tôi rồi nói:

- Đi thôi. Ở đây nhiều lá khô mợ nhớ đi nhẹ nhàng thôi kẻo bị người khác phát hiện.

- Dạ.

Bàn tay cậu ấm quá, nó truyền đến cho tôi một cảm giác vô cùng an toàn, tôi đi theo sau bước chân của cậu, thân hình cậu to lớn, vững chắc khiến tôi không có chút gì lo lắng và bất an. Bây giờ cậu dẫn tôi đến địa ngục chắc tôi vẫn mù quáng đi theo quá, có phải tôi mê trai quá rồi phải không???

Lối mà cậu dẫn tôi đi giống y với người phụ nữ kia dẫn, hình ảnh đó hiện lên rất chân thực. Đến chỗ rặng tre tôi vén cành tre lên để nhìn ra phía sau thì đúng như trong giấc mơ là ngôi đền hoang đó, tôi hoảng hốt rồi lắp bắp:

- Cậu..... cậu nhìn đi, nó giống hết như trong giấc mơ của tôi. Người phụ nữ thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi đã dẫn tôi ra đây rồi chỉ vào ngôi đền đó. Chắc chắn trong ngôi đền có gì đó bí mật rồi cậu ạ.

Tôi nhìn lên khuôn mặt cậu, thấy cậu ngạc nhiên không kém gì tôi, chứng tỏ cậu cũng không hề biết sự tồn tại của ngôi đền bỏ hoang sau rặng tre này. Tôi nắm chắc tay cậu hơn rồi hỏi lại:

- Cậu sống ở đây từ bé mà không hề biết đến ngôi đền này sao????

Cậu nhìn tôi khẽ lắc đầu rồi trả lời:

- Từ khi tôi nhận thức được đã thấy rặng tre này ở đây rồi, rặng tre dày và cao đã che lấp mất ngôi đền.

- Vậy ai là người xây lên ngôi đền này nhỉ??? Hay là ông thầy Vọng.

- Cũng có thể. Tôi với mợ chui qua rặng tre này sang ngôi đền đó xem sao.

Tôi gật đầu rồi hùng hổ định chui qua thì bị cậu lôi ngay lại, cậu gõ nhẹ lên đầu tôi rồi nhíu mày nói:

- Từ từ, nhẹ nhàng lựa lựa mà qua, không là bị mấy cành tre này nó cứa vào da thịt là xót lắm đấy. Để tôi.

Cậu dùng cánh tay lực lưỡng của mình vén cành tre gọn vào một bên để có lối cho tôi chui qua. Tay cậu khoẻ vạch rặng tre hẳn về một bên nên tôi chui qua không bị một cành tre nào cứa vào người cả. Tôi mỉm cười nhìn cậu, có chút hạnh phúc len lỏi trong lòng tôi. Sang bên ngôi đền cậu vẫn luôn nắm chắc tay tôi, trong ngôi đền khá cũ kĩ và bụi bặm, màng nhện giăng kín những bức tượng phật ở trong đó. Ngôi đền này không còn thờ cúng, thắp hương nữa, vậy những người phụ nữ trừ tà họ vào đây làm gì. Sao rối rắm quá vậy, liên quan tới nhiều người thế này thì tôi biết tìm bí mật kiểu gì. Cậu Lãnh đi khắp ngôi đền sờ lên tượng, gõ lên những bức tường nhưng không thấy có điều gì lạ cả. Tôi lay tay cậu rồi ghé tai kể lại câu chuyện thấy ông thầy Vọng có đường hầm ở dưới lòng đất, tôi chỉ xuống đất rồi nói:

- Có khi phải tìm ở dưới nền đất cậu ạ.

Cậu gật đầu rồi ngồi xuống gõ tay vào nền đất, mới gõ được ba phát thì tôi giật bắn người khi nghe thấy tiếng chó sủa vang vọng, cảm tưởng như vừa xa lại vừa gần, sau đó là cả một bầy dơi bay toán loạn ra ngoài. Tôi kinh hãi ôm chặt lấy người cậu, toàn thân run rẩy, tiếng chó nghe kì quái, mà cực kì man rợn, nhưng nhìn khắp ngôi đền cũng không thấy bóng vía con chó nào. Cậu vỗ vỗ vào lưng tôi trấn an:

- Có tôi ở đây rồi mà. Mợ yên tâm đi, đừng sợ.