Chương 3

Chương 3.

Đoàn Tiểu Khê nhanh chóng sửa sang lại thực đơn của mình với sự phổ cập thường thức của hai cư dân thường trú bị chặn lại đe dọa tại đây.

Thức ăn số một thuận tiện và nhanh chóng nhất, đó là bứt một bó cỏ hoang to là có thể ăn thoải mái đầy bụng.

Thật không may, hương vị của cỏ hoang không giống như những gì mà tạo hóa đã chuẩn bị cho con người, vì vậy cậu tạm thời đã bỏ qua lựa chọn này.

Thức ăn số hai, côn trùng.

Đoàn Tiểu Khê âm thầm nhớ tới bóng dáng mập mạp chậm rãi vặn vẹo uyển chuyển mà cậu thoáng thấy trước đó... Tuy rằng kiếp trước cậu ăn không ít côn trùng, ví dụ như ve sầu, nhộng ong, bọ cạp, châu chấu các loại nhưng bản thể sâu lông phóng đại này quá xấu, trước khi thẩm mỹ cậu chưa bị phá vỡ đoán chừng đói điên rồi mới cho lên thực đơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như chỉ có thuốc dinh dưỡng được hai người này miêu tả mới dễ chấp nhận hơn.

Nhưng thuốc dinh dưỡng chắc chắn là vật liệu quý giá ở đây và người bình thường không có chúng.

Chẳng lẽ phải đi cướp lão đại Báo Xám?

Đoàn Tiểu Khê bủn rủn tay chân vì đói: ... Ăn no bụng trước rồi hãy nghĩ đến chuyện cướp bóc thì hơn.

"Hôm nay hai người định ăn gì?"

Giọng điệu Đoàn Tiểu Khê giống như một học sinh cá biệt của lớp chép bài người khác chứ không tự làm bài tập.

“Tôi, chúng tôi...” Hai người bị vấn đề đột ngột này làm cho sửng sốt, sau đó đồng loạt chỉ vào đám cỏ dại bên cạnh: “Chúng tôi là người lạ cạp lại thành bạn đi chung đường, ra ngoài thu hoạch một chút cỏ hoang trở về nấu chút canh rau."

Đoàn Tiểu Khê bị đáp lại qua loa, cậu nhanh chóng bứt vài sợi tóc khi cả hai mất cảnh giác.

Dị năng giả ở thế giới này đại khái được chia thành lính gác và dẫn đường. Trong ấn tượng của công chúng, thể chất người dẫn đường thường thiên hướng yếu ớt, nhưng đó là khi đối lập với những người lính gác có sức chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng so với người bình thường, ngay cả khi họ không sử dụng sức mạnh tinh thần thì không có gì đáng ngạc nhiên, tố chất thể lực của dẫn đường chiếm cứ địa vị ưu thế.

Vì vậy, trong một khoảng cách ngắn, cậu muốn lấy được sợi tóc của hai người bình thường không hề khó.

Ở trước mặt kẻ bệnh thần kinh gϊếŧ người không chớp mắt đột nhiên động thủ, hai người tưởng rằng phải bỏ mạng lại nhưng không ngờ lại bị bứt vài sợi tóc ~ Đối mặt với kết quả vô hại này, ánh mắt hai người nhìn về Đoàn Tiểu Khê khá là khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó, cậu đã lấy hành động thực tế giải thích cho những nghi ngờ của họ.

Rút một nắm cỏ khô từ dưới đất lên, ngâm nga một giai điệu kỳ lạ, ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn tết cỏ khô lẫn với tóc thành hai hình người rơm nhỏ, sau khi Đoàn Tiểu Khê làm xong, một làn sương bạc bao trùm lấy đỉnh đầu người rơm.

Ở bước cuối cùng trước đây không có làm qua nhưng sau khi Đoàn Tiểu Khê cập nhật một ít thường thức, đại khái hiểu được cái gọi là tinh thần lực thuộc về người dẫn đường. Mà lần này tinh thần lực dẫn đường gia nhập vào vu nguyền rủa nên cậu có thể cảm nhận rõ ràng thuật con rối tăng mạnh thêm một bước.

"Cậu, cậu, cậu rốt cuộc muốn gì?"

Tuy rằng tạm thời không hiểu Đoàn Tiểu Khê đang làm cái gì nhưng khi người rơm thành hình, hai người đều cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên gϊếŧ người không chớp mắt nghiêm túc cẩn thận nghịch người rơm, da đầu bọn họ gần như theo bản năng tê dại, toàn thân lạnh toát, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người rơm nhất định không phải là món đồ chơi bỗng nhiên thiếu niên nổi hứng thú trẻ con làm ra.

Chắc chắn, linh cảm đúng chưa bao giờ sai và linh cảm không hay của hai người họ đã trở thành sự thật ngay lập tức.

Đoàn Tiểu Khê vươn tay kéo một cái chân người rơm tương ứng một cái chân của người nọ vô thức co quắp. Lại vặn tay người rơm còn lại thì tay của người kia rõ ràng cũng vặn theo.

Hai người kinh hãi trợn to hai mắt nhìn, lúc này bọn họ thật sự khóc lóc, năng lực của thiếu niên bệnh thần kinh thật sự rất quỷ dị.

"Thì ra là song sinh, giữa họ có thần giao cách cảm ư?"

Đoàn Tiểu Khê có chút hứng thú nhìn hai người, mặc dù không thấy rõ ràng nhưng khi cậu chạm vào người rơm, thật ra hai người cũng có phản ứng giống nhau, chẳng qua mức độ nghiêm trọng khác nhau. Nếu không phải phát hiện ra điểm này, chỉ căn cứ vào vẻ ngoài, thật sự rất khó để nhìn ra điểm tương đồng giữa hai gương mặt đầy sẹo chi chít. Huống chi trước đó, họ còn giả vờ không quen biết.

"Tên các người là gì?"

"Cowell, Al."

Trả lời không chút do dự, Đoàn Tiểu Khê lắc lắc cổ người rơm rồi mỉm cười với hai người nói: "Các người rất thích nói dối mà hiện tại tôi rất đói, không muốn chơi nữa, đây là cơ hội cuối cùng đấy. "

Hai người đều rùng mình, thức thời vội vàng thay đổi lời nói: “Namantha, Namanni.” Không còn cố ý che giấu nữa, giọng nói khàn khàn hai người cũng dần dần nhỏ nhẹ dịu dàng.

Khuôn mặt đầy sẹo chằng chịt, mái tóc rối bời bù xù như cỏ khô, dáng người khô quắt, làn da bên ngoài bẩn thỉu nhơ nhuốc, nếu không phải hai người họ tự lộ ra thì Đoàn Tiểu Khê thật sự không nhìn ra chút nữ tính nào trên người các cô.

Sống sót trên một hành tinh nửa phế không dễ dàng gì, người già hầu như không có, trẻ em và phụ nữ rất hiếm nên hai người ngụy trang một chút cũng có thể hiểu. Tài nguyên trên hành tinh này cằn cỗi và so với đám đàn ông thì thể năng của hai chị em song sinh bị cạnh tranh kịch liệt, vậy mà có thể sống đến bây giờ, hiển nhiên cũng không phải người lương thiện gì.

"Namantha, Namanni."

Đoàn Tiểu Khê lặp đi lặp lại tên của cặp song sinh thì hai người rơm nhỏ nằm trong lòng bàn tay đứng thẳng như thể đáp lại. Lần này, bọn họ không nói dối nữa.

Nhìn thấy phản ứng của người rơm, Namantha và Namanni sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Sau đó, Đoàn Tiểu Khê chỉ vào người chết nằm trên mặt đất được cậu thỏa mãn: "Vậy tại sao trước đó các người cố ý giả bộ không quen biết, lừa người này gia nhập vào nhóm mình?"

Mạng nhỏ bị nắm trong tay người dẫn đường bệnh thần kinh có năng lực kỳ lạ, hai chị em song sinh im lặng một lúc, rốt cuộc không có can đảm nếm thử hậu quả gì khi không nói thật.

“Chúng tôi phát hiện một con so đang lột xác…”

Đoàn Tiểu Khê đang đói bụng lập tức hiểu ra: "Ăn được không? Vẻ ngoài xấu không? Mùi vị thế nào?"

Cặp song sinh cũng đói bụng cùng nuốt nước bọt: "Ăn ngon! Con so là món ăn ngon nhất trong các loại côn trùng ăn được, thịt tươi ngon hơn cả tôm cá. Đặc biệt lúc con so đang lột xác là lúc yếu ớt nhất và ăn ngon nhất. Chỉ cần chút muối rang trên lửa là thành cao lương mỹ vị.”

Mắt Đoàn Tiểu Khê sáng lên: "Mau dẫn đường đi."

Namantha, Namanni do dự lắc đầu: "Chúng ta. . . Cộng lại chỉ có ba người, thực lực yếu cho dù là con so đang ở giai đoạn lột xác yếu ớt thì nguy hiểm cũng rất cao."

"Trước đây cũng chỉ có ba người."

Hai chị em run lẩy bẩy, cúi đầu không lên tiếng.

Bọn họ không phải thiện nam tín nữ, Đoàn Tiểu Khê nhanh chóng nắm được mấu chốt: "Các cô định lừa người kia làm mồi đúng không? Bây giờ thì ngược lại, tôi có thể khống chế các cô nên các cô sợ tôi bắt đi làm mồi nhử chứ gì?"

Hai chị em bị nói toạc ra tâm tư nhanh chóng nằm rạp xuống mặt đất: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được con mồi mới, xin ngài cho chúng tôi thêm một chút thời gian. Giữ lại cái mạng cho chúng tôi, ngài nhất định sẽ không hối hận..."

Trên hành tinh nửa phế này, cá lớn nuốt cá bé vì thức ăn mà các cô dụ dỗ những người khác làm vật hi sinh, cũng như thế, người khác có thể khiến cho các cô đi chịu chết. Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, hai chị em tất nhiên phải cố gắng tranh thủ một cơ hội để sống sót.

Đoàn Tiểu Khê tập trung vào đồ ăn nên rất dễ nói chuyện: "Mau dẫn đường đi, không cần các cô làm mồi."

Hai chị em song sinh hèn mọn phục tùng dập trán xuống đất van xin nghe vậy hơi nhẹ nhõm thở ra. Dưới tình huống sự sống chết của mình bị nắm giữ, thiếu niên bệnh thần kinh thực hiện lời hứa không dùng họ làm mồi nhử, suy luận theo lẽ thường là sự thật, ừm, hy vọng người này có thể dùng lẽ thường để phán đoán.

Tuy nhiên, không có mồi, liệu với giá trị vũ lực của ba người họ có thể hạ gục con so không? Làm không tốt vẫn có người chịu chết a a a a ~

Sau khi cân nhắc mọi thứ, cặp song sinh ăn ý phổ cập khoa học cho thiếu niên bệnh thần kinh không có thường thức: "Con so có thói quen cắn con mồi sẽ không nhả ra. Trước đây, lúc vỏ xác nó cứng, chúng ta không thể làm gì nhưng bây giờ nó đang thay xác, chỉ cần nó dùng cái càng sắc bén nhất mạnh nhất cắn mồi thì mối nguy hiểm của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều. . . . "

"Vì vậy, con mồi quan trọng nhất hả?"

Dưới ánh mắt lo lắng chằm chằm của hai chị em, cậu biểu thị đã hiểu, quyết định áp dụng phương pháp dân chủ mà hai người họ đã lên kế hoạch tốt chỉ vào con mồi cũ nằm trên mặt đất: "Thừa dịp còn tươi thì sử dụng hắn đi. "

“Nhưng hắn chết rồi…”

"Nếu hắn còn chạy được thì sao?"

Đối với cậu, xác chết dễ điều khiển hơn người sống.

Không tốn công phu mấy, cái xác rũ rượi run rẩy bò dậy khỏi mặt đất như thể bị một sợi chỉ vô hình kéo lên.

Hai chị em dựng tóc gáy: "... Hắn hắn hắn vẫn có thể dùng làm mồi nhử... Thật thật thật tuyệt vời... Ha ha, chúng tôi lập lập tức dẫn đường cho ngài."

Với con mồi không hề kháng cự, lại có cặp chị em song sinh cố gắng chứng minh giá trị tồn tại của bản thân nên cậu thực sự không cần quan tâm về những điều còn lại.

Trước khi tia sáng cuối cùng của bầu trời bị màn đêm nuốt chửng, họ lôi con so đã chết về hang do nó đào sẵn rồi đốt lửa trại làm thịt nướng.

Quả nhiên, như hai chị em song sinh đã giới thiệu, loại con so này chân co lại và mang theo cái đuôi cực to trông như cái nồi siêu lớn chỉ cần cho ít muối, cho vào lửa và nướng lên, mùi vị rất hấp dẫn.

Đoàn Tiểu Khê suýt nữa đói đến choáng váng, cầm lấy thịt nướng mà không sợ nóng vội vàng nhét vào miệng. Muốn chạm vào kén ngọc huyết, cậu cần năng lượng, rất nhiều, rất nhiều năng lượng ~

Ánh lửa chiếu rọi lên người thiếu niên thêm một tầng sáng ấm áp, ăn đến hai má phúng phính nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp mắt. Đương nhiên hai chị em song sinh hoàn toàn không có ý thưởng thức. Ngoại trừ hành vi quái đản hung tàn trước đó của thiếu niên, chỉ cần ăn được con này thôi cũng đủ khiến hai người phát điên rồi.

Lần thứ ba Đoàn Tiểu Khê ăn hết phần thịt được chia trong tay mình, cũng ra hiệu cho hai chị em nướng thêm một miếng nữa còn người rơm được tùy ý buộc quanh cổ tay cậu, hai chị em giận mà không dám nói gì, thật sự tim như bị đao cắt.

Ở một hành tinh nửa phế quỷ quái này sao mà cung cấp đủ cho thùng cơm ăn khỏe này chứ.