Chương 2

Chương 2

Đợi cho đám đông xem náo nhiệt tản đi, Đoàn Tiểu Khê ngơ ngác nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, sau khi xác định gần chỗ đống cỏ khô tạm thời không có nguy hiểm, mới thả lỏng người, sắp xếp lại tình huống hiện tại.

Đồ đạc của thân thể này không nhiều, Đoàn Tiểu Khê nhất thời không tìm ra manh mối liên quan gì về thân phận. Cho đến khi cậu vô ý nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong hình ảnh phản chiếu của chiếc nhẫn kim loại cong cong trên bàn tay trái.

Hình như vẫn có một số thói quen với cơ thể này, sau khi Đoàn Tiểu Khê tháo xuống chiếc nhẫn nhẵn nhụi không có hoa văn, đầu ngón tay theo bản năng bóp nhẹ vài lần, lập tức cậu ngạc nhiên phát hiện chất liệu của chiếc nhẫn đại khái là một loại kim loại ký ức mềm được nén lại, khi dùng lực thích hợp ấn vào một vài điểm mấu chốt sẽ nhanh chóng bị kéo dài ra và trở thành một chiếc hộp kim loại xinh xắn.

Bất kể bên trong hộp là gì, bề mặt thân hộp có thể dùng làm gương, điều này thực sự chứng minh rằng thứ mà Đoàn Tiểu Khê nhìn thấy trước đó không phải là ảo giác và thứ phản chiếu trong đó hoàn toàn giống với khuôn mặt mình. .

Tỉ mỉ cảm nhận từ khi tỉnh lại đến nay, linh hồn cậu và thân thể này có vẻ phù hợp đến hoàn mỹ không hề có cảm giác xa lạ, ... Suy nghĩ nghiêm túc một chút, Đoàn Tiểu Khê cảm thấy so với mượn xác hoàn hồn thì dán nhãn trên đầu mình là luân hồi tái sinh có lẽ thích hợp hơn.

Trạng thái hiện tại của cậu có lẽ do ảnh hưởng của nhân tố nào đó khiến cậu nhớ tới những chuyện của kiếp trước, mà lại quên đi trải nghiệm của kiếp này chăng?

Hoặc có thể, trong thời gian và không gian khác nhau, một bản thân khác thật sự cùng tồn tại?

Chà, loại vấn đề phức tạp này thực sự không thích hợp để một thiếu niên vô tri trong thời kỳ trẻ trâu suy nghĩ. Dù sao, bất kể khả năng là gì, theo cậu thấy chẳng có gì khác biệt, trái phải đều là chính cậu đúng không?

Nghĩ đến đây, tâm tình Đoàn Tiểu Khê vui vẻ trở lại, dù sao cũng có thể sử dụng bản gốc vừa ráp xong hoàn toàn quen thuộc lại chất lượng tốt, ai muốn dùng thì dùng đều được hết ~

Nhưng sau đó, những vấn đề ban đầu Đoàn Tiểu Khê không quan tâm lại trở nên quan trọng.

Ví dụ như thân phận cậu, kinh nghiệm quá khứ?

Nhà ở đâu, có còn người nhà nào không?

Sao lại mất trí nhớ?

Quan trọng nhất là tên nào không muốn sống dám nhân lúc cậu hôn mê bất tỉnh mà ném xuống hành tinh nửa phế lại bẩn thỉu?

Đáng tiếc, những dấu chấm hỏi tạm thời không tìm được đáp án trong ký ức hiện tại của Đoàn Tiểu Khê.

Tập trung nín thở, cậu khoanh chân ngồi nhắm mắt nhìn vào nội tâm, Đoàn Tiểu Khê đang định nghiên cứu đầu óc mình rốt cuộc bị trục trặc ra làm sao, không ngờ vừa tiến vào biển ý thức, cậu đột nhiên phát hiện một cái kén ngọc huyết lặng lẽ trôi nổi trong đó.

Đoàn Tiểu Khê không hề xa lạ cái kén ngọc huyết này.

Sau khi tổ tiên nhà họ Đoàn có được cái kén ngọc huyết này, họ tôn sùng coi nó như một báu vật.

Cái kén này trông nhỏ hơn cái kén tằm thông thường, chất liệu của nó có phần giống với ngọc huyết, không ai biết nguồn gốc của nó. Một bí mật được lưu truyền từ xa xưa tới nay --- bên trong cái kén ngọc huyết ẩn chứa sức mạnh thần bí thay da đổi thịt, ai được nó thừa nhận sẽ đúc ra thánh thể vu tộc và đạt được vu pháp tối cao.

Vì bí mật này, những người đứng đầu đảm nhiệm Đoàn gia sử dụng con ruột để tế sống.

Dường như từ ngày có được nó, nhà họ Đoàn liền rơi vào ma chướng.

Đoàn Tiểu Khê bị cha nuôi dưỡng như vật hiến tế. Dân vùng núi sợ hãi cha cậu thậm chí còn cảnh cáo con cái tránh ông ta thật xa. Mấy đứa trẻ tới tuổi đi đến trường tiếp thu kiến thức nhưng cậu không ở trong phạm vi đó. Trong quá trình lớn lên, cậu tiếp xúc nhiều nhất với rắn rết, côn trùng và dã thú khắp núi đồi bạt ngàn.

Không chỉ cậu, mà trước đó các anh chị đều như thế. Cha bọn họ so với bậc chú bác càng điên cuồng máu lạnh hơn, trong mắt ông ta, con cái là nguyên liệu tốt để luyện vu cổ, vũ khí, căn bản không nghĩ để lại một hai đứa con nối dõi tông đường.

Đoàn Tiểu Khê tận mắt chứng kiến

chị mình không chịu nổi cuộc sống này mà bỏ nhà trốn đi nhưng không thành, bị luyện chế thành con rối sống, máu thịt của hai anh từng chút từng chút hòa tan trong hũ đá mà cha dùng để tế sống, tiếng kêu đau đớn muốn chết nhưng không thể chết trở thành cơn ác mộng hàng đêm, là nỗi sợ hãi đeo bám không thể tách rời.

Điều duy nhất khiến Đoàn Tiểu Khê không quá tuyệt vọng chính là tư chất trời cho có thể nói là kinh người trên con đường vu sư, cha sẽ không dạy cậu vu pháp có tính năng công kích để tự bảo vệ mình, vì vậy cậu âm thầm theo dõi và bí mật học hỏi y chang ...

Sống như đi trên băng mỏng, cuối cùng cậu dốc hết tất cả chỉ để thoát khỏi số phận làm vật tế sống. Lúc đầu cậu còn tưởng rằng mình thất bại trong gang tấc nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cậu không chỉ sống mà còn bị nhầm lẫn chiếm được kén ngọc huyết mà mỗi thế hệ Đoàn gia dùng hồn phách máu thịt con nối dõi đúc thành, là thứ mà cha cậu tâm tâm niệm niệm lâm vào tẩu hỏa nhập ma.

Khi ý thức chạm vào kén ngọc huyết, một bộ vu pháp hoàn chỉnh liền in sâu vào tâm trí của Đoàn Tiểu Hi.

"Truyền thừa tối cao của Vu tộc, huyền vu cửu biến. . . "

Khẽ thì thào mở mắt ra, sâu trong con ngươi đen thuần khiết của Đoàn Tiểu Khê dường như có một tia sáng đỏ sẫm nhảy lên. Những người quen thuộc cậu sẽ biết, đây là lúc cảm xúc cậu cực kỳ không ổn định, gần như mất khống chế mới xuất hiện dáng vẻ đó. Khoảnh khắc này có thể tưởng tượng cậu hưng phấn mừng như điên ra sao.

Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc khi ý thức tiếp xúc với kén ngọc huyết và chỉ trong chớp mắt đã bị nó đánh văng ra, theo đó cơn đói khát và mệt mỏi mãnh liệt xuất hiện trên người Đoàn Tiểu Khê.

Ngã lại đống cỏ khô và nằm như xác chết một lúc, dưới cơn đói khát, Đoàn Tiểu Hi lại bò dậy nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cậu phải đối mặt với một vấn đề vô cùng khó giải quyết - dưới tình huống thường thức đối với nơi này là con số không làm thế nào để giải quyết tình trạng mình sắp chết đói? Cái gì có thể ăn cậu cũng không biết!

May mắn thay, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, Đoàn Tiểu Khê vô tri vẫn vô tri nhưng không xuất hiện cảm xúc tiêu cực nào như lo lắng sợ hãi. Trong mắt cậu, ừm, có lẽ không có nơi nào đáng sợ hơn ngôi nhà trước đây. Kết quả là, cậu quyết đoán đi tìm đám người có vẻ ngoài được xưng là dân đen nhìn thấy trước đó, hầu hết đều đi trao đổi với sinh vật hình người bị gây sức ép đến biến dạng.

Và sau khi tìm được người sống thứ ba mà trao đổi không có kết quả, Đoàn Tiểu Hi cuối cùng cũng muộn màng nhận ra rằng mình ... dường như đã bị nhóm người này cô lập ~ Nguyên nhân cụ thể vẫn đang được xác minh.

Những người làm việc trong khu vực màu đỏ sẫm, khi thấy cậu đến gần, họ tránh rất xa như ôn thần hoặc giả câm giả điếc như một khối không khí, nếu họ không thể tránh được, có người còn ngã luôn xuống đất giả chết...

Để thay đổi một ai đó, trong một môi trường xa lạ và khắc nghiệt còn bị đồng loại phớt lờ bài xích, đối mặt với nỗi dày vò về tinh thần sẽ suy sụp từng phút một không phải chuyện gì lạ.

Nhưng Đoàn Tiểu Khê thì khác, từ nhỏ cậu đã là đối tượng bị cô lập.

Nhờ vào hung danh vu cổ do cha Đoàn ban tặng, các thôn trấn quanh vùng núi đều không có đứa trẻ nào nguyện ý chơi đùa vui vẻ cùng Đoàn Tiểu Khê. Lúc mới bắt đầu khi còn bé, cậu sẽ thương tâm uể oải nhưng không lâu lắm, cũng không biết có phải do huyết mạch thiên phú ban tặng hay không mà cậu đã mở cánh cửa thế giới mới của chính mình ra.

"Răng rắc~"

Mũi chân thành thạo giẫm lên đoạn xương cổ phát ra tiếng vang nhỏ, kẻ có ý đồ phản kháng lại không thể đánh cậu, sau khi bị đám sương bạc đập một cái rõ ràng ngã xuống đất nằm giả chết lại thành ra chết thật.

Cho nên, giả chết trước mặt Đoàn Tiểu Khê, thật sự là một cái sách lược quá tệ.

Đầu tiên với tư cách là một mầm vu tốt có tài năng xuất chúng, cậu tất nhiên nhạy cảm trời sinh với hơi thở của vật sống và chết, cho dù có giả vờ thật đến mấy cũng ít khi lừa được cậu. Vả lại, ở một khía cạnh nào đó có hơi ám ảnh cưỡng chế, chẳng hạn như khi nhìn thấy ai đó giả chết, cậu không nhịn được muốn thỏa mãn hắn. Có lẽ đây là di chứng của chấn thương tâm lý tạo thành khi cậu chứng kiến cảnh

các anh chị muốn chết mà không thể chết.

Về phần hai người còn lại bị mắc kẹt ở đây, bọn họ không có góc nhìn của thượng đế ở trên cao phân tích kiếp trước kiếp này của Đoàn Tiểu Khê, mà chỉ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ suýt nữa chảy nướ© ŧıểυ: ...Nói nói nói nói nhóc dẫn đường có trái tim thủy tinh và thân thể mềm yếu sống trong nhà ấm đâu?

Bất kể ở thời đại nào, lực uy hϊếp gϊếŧ người không chớp mắt của bệnh thần kinh rất lớn. Hai người bọn họ lúc này bất chấp việc thực thi thủ đoạn mềm dẻo mài giũa người của lão đại Báo Xám bày ra, vì vậy họ có gì nói nấy hết với Đoàn Tiểu Khê.

Vì thế, thường thức cơ bản về địa điểm có liên quan đến cậu nhanh chóng được bổ sung.

Sau khi tiến vào thời đại các vì sao, loài người càng ngày càng bành trướng ra nhiều tinh vực hơn, thực đơn cũng ngày càng phong phú. Sau khi loài người lớn mạnh, cũng bởi vì những dị thú màu sắc từng được nhắc đến có năng lượng và hàm lượng dinh dưỡng cao được đặt lên bàn ăn.

Do nội tạng, máu, đầu, móng vuốt và các bộ phận khác của nhiều loài dị thú có chứa độc tố nên các lò mổ chính thống vì bảo vệ môi trường phải xây dựng các hồ xử lý chất thải không hề rẻ. Dù muốn tăng thu nhập nhưng phải trong phạm vi khoa học hợp lý, chăn nuôi một số loài côn trùng thương mại có thể tiêu hóa phế liệu lại không bị ảnh hưởng bởi độc tố dị thú, mấy loài côn trùng đó phải trải qua kiểm tra đo lường sàng chọn gien, được nhân công đào tạo ra.

Bằng cách này thu hoạch được một số thứ thực dụng từ loài côn trùng thương mại như trứng, thịt và bộ phận khác có thể dùng làm nguyên liệu cho sản xuất sinh học mới được coi là thương phẩm đủ tiêu chuẩn không nhiễm vi rút và có thể được đưa ra thị trường.

Còn ở hành tinh nửa phế mà họ đang ở, nói trắng ra là một hắc xưởng thất đức dưới bối cảnh của một nhóm tinh tặc nào đó.

Không có bể xử lý chất thải. Quanh năm suốt tháng xả thải trực tiếp khiến hành tinh nửa phế bị ô nhiễm nghiêm trọng, số lượng nguồn nước uống không quá mười chỗ đã vượt quá tiêu chuẩn nhiễm độc. Muốn uống nước sạch và an toàn, chỉ có lão đại Báo Xám mới có máy lọc nước được giao dịch với tinh tặc, người bình thường làm việc vất vả cả ngày cũng có thể đổi được lượng của một chai nước.

Còn nuôi thả rất nhiều côn trùng lung tung nhưng không có loại nào được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm chính quy, tất cả đều là loài hoang dã. Những loài này không chỉ công kích mạnh hung dữ mà rất nhiều con còn mang theo chất độc và mầm bệnh. Người nhiễm bệnh sẽ bị lở loét ngoài da, có các triệu chứng bất thường biến dị ở một số chi và cơ quan, thậm chí có thể mất đi bản thân sống như một con côn trùng.

Ngoài ra, thổ nhưỡng của hành tinh nửa phế này rất đặc thù, hầu như chỉ mọc được cỏ hoang màu đỏ sẫm. Cỏ hoang có thể giải tỏa cơn đói khát nhưng ăn lâu ngày sẽ khiến da người đỏ sẫm.

Đồ ăn trên hành tinh nửa phế thiếu thốn, người có thực lực như lão đại Báo Xám thỉnh thoảng tổ chức người đi thu thập bắt một ít trứng côn trùng ăn được, cũng có thể săn bắt tích lũy một ít côn trùng có giá trị để đổi lấy thuốc dinh dưỡng từ những tinh tặc thỉnh thoảng đến. Không có bản lĩnh chỉ có thể chịu đói hoặc ăn cỏ dại và uống nước bẩn, bị bệnh lây nhiễm cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ.

Đây là lý do tại sao khi Đoàn Tiểu Khê tỉnh dậy, nhìn thấy làn sóng lớn những sinh vật hình người với làn da khô héo, đỏ sẫm và mưng mủ.

Ngồi xổm xuống đất, cậu nhanh chóng bứt cọng lá cỏ hoang nhét vào miệng nhai nhai, mùi vị độc đáo kia làm đổi mới cực hạn chịu đựng của vị giác khiến cho bụng thiếu niên trẻ trâu đang sôi réo ọt ọt sinh ra một loại cảm giác "Ăn bữa cơm " mà thôi, cậu đa sầu đa cảm đến mức có cần gian nan đến vậy không.