Chương 17.

Chương 17.

Trong thành U Linh không được phép sử dụng phi hành khí, sau khi Tử Qùy dẫn Đoàn Tiểu Khê đi bộ vào thành liền chọn một chiếc xe ngựa được làm hoàn toàn bằng xương.

Đi qua khu nội thành sôi động, Tử Qùy và Đoàn Tiểu Khê ngồi hai bên, suốt chặng đường không trao đổi với nhau, trong xe ngựa im lặng chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa.

Tất nhiên, trên đây là hình ảnh nhìn từ góc độ con người.

Còn thực tế, lần này bọn họ gặp phải tộc U Linh rất lắm lời, từ lúc bọn họ lên xe đã trò chuyện bla bla với nhau không dứt. Tộc U Linh giao tiếp bằng sức mạnh tinh thần nên trông cảnh tượng có vẻ im lặng chứ có lẽ bọn họ trò chuyện say sưa ngất trời mà miệng toàn nói phét~

“Thấy sao? Tạo hình xe ngựa của tôi trông ổn chứ?”

"Tôi dựa trên phong cách kiến

trúc của thành U Linh còn chuyên môn tra xét tư liệu, tìm năm ngày mới gom góp lại được đấy. Nghe nói cách đây rất lâu rất lâu, khi loài người viẽn cổ có một cô công chúa đã cưỡi xe ngựa bí ngô... "

"Ha ha ha, các người thật may mắn khi gặp được cỗ xe ngựa thông thái và chuyên nghiệp của tôi đấy ~"

"Thành U Linh này ¥%&#@¥..."

Được trải nghiệm nghe cuộc trò chuyện kỳ

lạ, luyên thuyên ở trong đầu nhưng im lặng trong tai, Đoàn Tiểu Khê, ờm, bây giờ là nhóc nhà quê chưa trải đời nhìn cái gì cũng ngạc nhiên, không hề ghét bỏ chiếc xe ngựa lảm nhảm này.

Mà Tử Quỳ ở gần trong gang tấc hoàn toàn không phát hiện. Bởi vì đối tượng cằn nhằn trong xe ngựa luôn luôn nói với Đoàn Tiểu Khê.

Dù có ham mê hoạt động giải trí trò chuyện lành mạnh cho cơ thể và tinh thần nhưng khi đối mặt với chủng tộc không phải tộc mình, tộc U Linh vẫn chọn người vừa mắt.

Ví dụ như lính gác trong dị năng giả của loài người, về cơ bản không được các bộ xương ưa thích. Sức mạnh tinh thần của lính gác rất sắc bén có tính công kích, thành lập tiếp xúc với họ sẽ khiến chúng cảm thấy khó chịu, vì vậy nếu không cần thiết, các bộ xương thực sự cẩn thận không nói chuyện với người lạ ở trước mặt lính gác. So ra thì sức mạnh tinh thần của dẫn đường ôn hòa và bao dung hơn, trong thành U Linh, người có thể giao tiếp với những bộ xương thường là dẫn đường.

Tử Qùy là thành viên của tộc Hải Mị, sức mạnh tinh thần của cô cũng thuộc về hộ bị từ chối tương tác với các bộ xương.

Xe ngựa chạy vào nội thành, đi một đoạn qua những con phố yên tĩnh, lượng người đi đường giảm mạnh, cuối cùng dừng lại trước khu vực trung tâm nội thành. Nhìn xung quanh chỉ thấy bãi cỏ rộng, hoa cỏ và cây cối sum suê, tạo ra khoảng cách bởi một dãy biệt thự trông giống như những cung điện thu nhỏ.

Ở những nơi khác trong nội thành, học sinh lớp cao có thể tự do lựa chọn nơi ở miễn là có đủ tín chỉ và tinh tệ. Tuy nhiên, trong khu vực trung tâm, từ trước đến nay chỉ những tinh anh thực sự được học viện quan tâm bồi dưỡng đào tạo trọng điểm mới được đầu não cấp cho tư cách vào ở.

Tử Qùy dẫn Đoàn Tiểu Khê đi đến cánh cửa khắc bảy ngôi sao sáng hai ngôi sao tối: "Đây là lãnh địa tư nhân của thiếu soái, khi ngài ấy đi vắng, lá chắn phong tỏa sẽ được kích hoạt. Trừ khi ngài ấy cho phép, nếu không thì không ai có thể bước vào."

Đoàn Tiểu Khê vốn đi theo Tử Qùy chờ cô mở cửa:...

Đi hồi lâu, hóa ra quản gia Tử Quỳ không vào được lãnh địa tư nhân của Thích Túc?!

Đoàn Tiểu Khê âm thầm gạch bỏ tất cả tưởng tượng về hình tượng quản gia có thể gọi đến gọi đi như hình với bóng, có tình cảm sâu sắc và chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho chủ nhân.

Liếc nhìn Đoàn Tiểu Khê đang có vẻ bối rối, Tử Qùy không hề biết mình đã bị thiếu niên trẻ trâu gạch bỏ ở trong lòng, cô hất cằm nhìn tấm huy hiệu trước cửa: “Bởi vì cậu nhất quyết muốn tới đây thử một lần, vậy cậu mở trí não kết nối với huy hiệu, nếu..."

“Rắc ~”

Còn chưa nói hết, cánh cửa biệt thự lập tức mở ra thông qua việc kiểm chứng thân phận Đoàn Tiểu Khê.

Hai người tuy ghét nhau nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng ăn ý. Giống như trước đó Tử Qùy cảm thấy kiêng kỵ cậu hoàn toàn là cất nhắc và lãng phí nên tâm trạng cô lười nhìn lại cậu mà Đoàn Tiểu Khê cũng phát hiện quản gia không vào được cửa, cũng lười nhìn lại cô. Chỉ để lại một bóng dáng vui vẻ hân hoan chạy về phía biệt thự ~

#

Tòa biệt thự này là lãnh địa tư nhân của Thích Túc, sau khi Đoàn Tiểu Khê đi vào bên trong, cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng cái gọi là lãnh địa tư nhân. Trong cái sân rộng lớn, ngoại trừ dấu vết cuộc sống do Thích Túc và thú đồng hành để lại thì chỉ có một vài robot gia dụng.

Trí não lại thông qua tính năng tìm tòi phổ cập khoa học cho chủ nhân - những sinh viên đến học tại học viện hoàng gia, dù xuất thân có vĩ đại đến đâu, cũng chỉ được phép có tối đa hai người hầu đi theo và có nhiều hạn chế.

Về phần học sinh tập trung ở đây, phần lớn đều xuất thân từ gia thế không tầm thường, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướиɠ, nuông chiều hầu hạ được mọi người tung hô vây quanh. Nhưng danh sách chỉ được có hai người hầu, không chỉ đảm bảo an toàn cho bản thân vừa phải cố gắng hết sức để đảm bảo chất lượng cuộc sống về ăn, mặc, ở, đi lại cho dù một người chia thành tám người cũng chưa đủ. Vậy phải làm sao đây?

Nên học viện cung cấp robot gia dụng từ cấp cao cấp trung cấp thấp cho bạn lựa chọn tùy ý. Nếu bạn không quen dùng robot gia dụng lạnh lùng cũng không sao, trong học viện cũng không thiếu người~

Bất kể thời gian, địa điểm hay đủ loại lý do và mục đích khác nhau, luôn có những người sẵn sàng tìm chỗ dựa vững chắc để ôm đùi. Trong số các sinh viên, người này làm trâu làm ngựa, ấm giường gấp chăn, liêm sỉ tự trọng vỡ nát đầy đất cho người kia thì học viện cũng không hề có ý kiến.

Trong kim tự tháp cạnh tranh đầy khốc liệt này, khúm núm tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng được mà ngông nghênh chói lóa thà gãy chứ không cong cũng tốt thôi, chỉ cần bạn còn sống nguyên vẹn để tốt nghiệp thì học viện đều công nhận là nhân tài.

Khi Tử Qùy xuất hiện trên sân khấu, cô tự giới thiệu mình là quản gia của Thích Túc tại học viện.

Lúc này Đoàn Tiểu Khê rốt cuộc đã hiểu, nói trắng ra, chức trách của Tử Qùy ở học viện là giải quyết một số việc vặt vãnh hàng ngày cho Thích Túc chứ không phải là quản gia được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ thậm chí là trải qua sàng lọc bồi dưỡng mấy thế hệ có thể nói một câu chống lại mười câu của người khác ở trước mặt chủ nhân.

Tư thế của Đoàn Tiểu Khê lại ngạo nghễ hơn, nhanh chóng bỏ lại tất cả những chuyện này nọ sau khi robot gia dụng đón cậu vào nhà, cậu vô cùng sung sướиɠ đi thăm lãnh địa của Thích Túc, ừm, sau này cũng sẽ thuộc về cậu.

Tầng một là phòng khách, bếp, phòng ăn, phòng huấn luyện, hồ bơi, phòng giải trí...

Tầng hai là phòng ngủ, phòng học, phòng khách, sân thượng rộng...

Phong cách tầng ba có hơi cường điệu, hoàn toàn giống như một phiên bản phóng to của công viên trò chơi sinh thái.

Đoàn Tiểu Khê đi vào nơi này như vô tình lạc vào lãnh thổ của một con thú khổng lồ.

Có những chiếc cọc gỗ lớn cao cao thấp thấp trèo lên trèo xuống để mài móng mài răng, những dây leo có thể đu đưa như một con khỉ, một cầu trượt xoay có thể trượt xuống ngay cả khi nằm yên, một chiếc xích đu làm từ cả khúc gỗ và một cây nấm có kiểu dáng như sàn nhún lớn, những đường hầm quanh co ngoằn ngoèo để trốn tìm chung quanh, những chiếc xích đu có hình dạng như những chiếc lá khổng lồ, những quả bóng lăn mang hình trái cây đầy màu sắc và một hố cát lớn nhẵn mịn rực rỡ dưới ánh nắng nhân tạo dịu nhẹ trở nên âm áp dễ chịu.

Điểm thu hút Đoàn Tiểu Khê nhất chính là cái tổ chim khổng lồ có kết cấu bằng gỗ, bên trong phủ đệm lông dày mềm mại và mấy chiếc gối bông lớn, nhìn rất thú vị, thoải mái, thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây tươi mát, quá đủ cho cả chục Đoàn Tiểu Khê lăn lộn.

Vì lẽ đó, Đoàn Tiểu Khê lớn lên nuôi thả trong núi non chưa bao giờ chơi với những thứ này, nhìn rồi chui vào đây cả ngày không ra ngoài. Dù sao Thích Túc không có ở đây cho nên nơi này mặc cho cậu quyết định ~

Khi khát hoặc đói, trí não thông báo cho robot gia dụng trong bếp cung cấp nước và dịch dinh dưỡng, khi mệt nhọc cậu bò vào tổ chim lớn để ngủ, trước khi chưa chơi hết tất cả trò chơi ở đây thì đừng mơ cậu đi ra ngoài.

Được rồi, Đoàn Tiểu Khê tạm thời còn chưa biết, vì đây là lãnh địa tư nhân của Thích Túc nên mọi thứ ở đây đều nằm dưới sự giám sát trí não của anh.

Khoảnh khắc Đoàn Tiểu Khê bước qua cửa biệt thự, Thích Túc tất nhiên sẽ nhận được thông báo từ trí não của mình.

Vốn dĩ, Thích Túc không có đam mê theo dõi nhìn trộm người khác trong tình huống họ không biết gì, tuy nhiên, trong thời gian rảnh rỗi, anh tiện tay mở trí não và phát hiện ra cậu đang làm gì, sau đó vô thức thời gian cứ thế trôi qua.

Xuyên qua màn hình, Đoàn Tiểu Khê chơi bao lâu trong khu vui chơi cường điệu đó thì anh cũng xem bấy lâu, ờ thì có lẽ hai bên đều cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị.

Bên cạnh Thích Túc, có con thằn lằn bụng trắng như ngọc cũng tựa đầu vào ghế sô pha, chăm chú nhìn màn hình không rời mắt.

Đưa tay vỗ vỗ cái đầu to cảu nó, vẻ mặt anh ôn hòa nói: "Feios, em ấy cũng thích nơi đó."

. . .

Lúc chơi hăng say thì không biết gì nhưng khi Đoàn Tiểu Khê mãn nguyện nằm trong tổ chim lớn, ôm một chiếc gối bông lớn không nhìn ra chất liệu gì nhưng mềm mại trơn nhẵn, cậu vô tình đè trúng eo mình mới cảm thấy đau.

Cậu kéo áo để lộ bụng ra, một vết bầm tím lớn trên làn da nhợt nhạt vô cùng bắt mắt. Mặc dù làn sương mù màu bạc đã ngăn chặn phần lớn lực đá của Kutumo và không làm tổn thương nội tạng nhưng thể chất da giòn trước mắt của cậu không mạnh hơn người bình thường là bao, thật sự không thể chịu được bất kỳ va chạm nào từ lính gác cấp S, tư chất như thế cần phải nhanh chóng cải thiện.

Nhìn chằm chằm vết bầm tím trên người chưa đến mười giây, Đoàn Tiểu Khê lơ đãng quay đầu lại, sự chú ý lập tức bị hấp dẫn bởi cảnh tượng bên ngoài cửa sổ ở bên cạnh tổ chim lớn.

Vào ban đêm, thành U Linh đẹp hơn nhiều so với ban ngày nhìn xám xịt mịt mù.

Những ngọn đèn đường xưa cũ thưa thớt dựng đứng hai bên đường hầu như chỉ là đồ trang trí, vào ban đêm dưới tòa thành, những bông hoa, cây cỏ bình thường vào ban ngày đều toát ra ánh sáng lấp lánh, những con sứa nửa trong suốt trôi nổi khắp nơi cũng dần dần sáng lên, nhìn ở khoảng cách xa xôi trông như những con đom đóm đang tụ tập lại còn ở khoảng cách gần trông giống như một chuỗi đèn Khổng Minh đang bay lên...

Địa thế ở khu vực trung tâm nội thành vốn cao hơn, mà Đoàn Tiểu Khê đang nằm úp sấp trên tổ chim lớn là điểm ngắm cảnh cao nhất của biệt thự, bởivậy, cậu có thể nhìn thấy hầu hết cảnh đêm của tòa thành.

Cách cái màn hình, Thích Túc ra lệnh cho robot gia dụng thông qua trí não, đem hộp dụng cụ y tế đến trước mặt Đoàn Tiểu Khê, anh lại trào dâng một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười khi nuôi cậu nhóc này. Ngay cả khi bị thương mà chính cậu cũng quên nó ngay trong chớp mắt. ~