Chương 18.

Chương 18.

Bởi vì diện tích loài người phân bố ở các dải hành tinh rất rộng lớn nên học viện tuyển sinh viên từ khắp các nơi, cũng rất linh hoạt trong việc ấn định thời hạn báo danh cho tân sinh viên.

Đối với tân sinh viên trong dải hành tinh đế đô, thời gian báo danh thông thường là một tháng. Còn đối với dải hành tinh tự trị và các quần thể tương tự như loài người và một số khu vực xa xôi có giao thông không thuận tiện, thời gian đăng ký có thể kéo dài một năm và cao nhất có thể lên đến bảy năm.

Nghe nói có một sinh viên năm thứ tư khốn khổ nào đó hiện đang theo học là người nắm giữ kỷ lục báo danh lâu nhất. Đã sinh ra ở một bộ lạc xa xôi mà hoàn cảnh ở nơi đó vô cùng bất ổn, phi thuyền do học viện phái tới đón hắn bị mắc kẹt tới bảy năm. Đợi lúc hắn đến học viện thì tất cả tân sinh viên trong lớp đã sắp tốt nghiệp... Ngẫm thôi cũng chua xót đẫm lệ.

Không biết có phải do nhiệm vụ đầu tiên của trí não là tổng hợp các tin đồn nhảm trên mạng hay không, dù sao nó rất có tài năng trong lĩnh vực này. Ngoài chuyện đàn anh năm bốn xui xẻo ở trên, nó còn tìm tòi nhiều thứ linh tinh trên trang mạng của học viện chẳng hạn như "Bạn, tôi và anh ấy trong cái đêm vội vã đó", "Cưa cẩm các nam thần nữ thần", "Đàn chị dạy bạn xxx", "Tuyển tập những câu chuyện kỳ

lạ ở học viện" và những chuyện linh tinh khác. Nó tự động cấp cho chủ nhân một diễn đàn thường thức còn trộn lẫn thêm một số tin đồn thú vị để trợ giúp cho chủ nhân ấn tượng sâu sắc hơn ~ Thật sự quá chu đáo tận tâm!

Đoàn Tiểu Khê là một trong những tân sinh viên đến học viện sớm nhất, với nửa tháng còn lại, đầu não học viện không chỉ giới thiệu cho tân sinh viên một số thông tin hữu ích, chẳng hạn như tài liệu về "Lịch sử và vinh quang của học viện", " Hướng dẫn dành cho tân sinh viên", "Nguồn gốc của lính gác và dẫn đường", v.v. giúp người xem ngủ ngon hơn còn đưa ra nhiệm vụ hàng ngày đánh quái kiếm tín chỉ mà nghe nói đặc biệt ưu đãi, ngoài ra, về cơ bản họ tự sắp xếp.

Vì vậy, dạo gần đây Đoàn Tiểu Khê khá là dễ chịu.

Khi tràn đầy năng lượng, cậu chơi hết mình ở sân chơi sinh thái trên tầng ba, khi mệt mỏi, cậu nằm trong tổ chim lớn và quấy rối người người giám hộ qua màn hình, khi không có việc gì làm, cậu bảo trí não phổ cập khoa học một ít “thường thức” của học viện. Chà, tính toán bằng tay thì bắt100 con chuột biển lớn chỉ đổi lấy được một tín chỉ nên làm thế nào để kiếm nhiều hơn, với lại, người giám hộ chuyển ít tiền tiêu vặt vào trí não, cậu nên xài như nào nhỉ~

Mãi cho đến khi chơi hết tất cả các trò trong sân chơi, rốt cuộc Đoàn Tiểu Khê mới mở rộng phạm vi hoạt động từ trong nhà ra ngoài.

Khi Đoàn Tiểu Khê chuyển đến, lá chắn phong tỏa bao phủ toàn bộ biệt thự sẽ tự động đóng lại, mỗi ngày đều có những quả bóng sứa lớn lớn nhỏ nhỏ trong suốt bay vào sân chơi đùa.

Nói một cách nghiêm túc, những sứa con không thể coi là thành viên của tộc U Linh, chúng không nuôi con, con non của chúng giống như hạt giống bồ công anh, tỉnh tỉnh mê mê lang thang trong thành. Chỉ khi con non bước vào giai đoạn trưởng thành, dung hợp với xương cốt, sinh ra trí tuệ mới được bộ tộc công nhận.

Tuy nhiên, dù tộc U Linh ở giai đoạn nào cũng có chung một niềm yêu thích đặc biệt với xương cốt.

Cơ sở vật chất xây dựng trong thành hầu như đều được làm bằng xương, nguyên liệu cốt lõi dùng để xây dựng biệt thự ở khu vực trung tâm nội thành càng tốt hơn, vì vậy, chỉ cần không có lá chắn phong tỏa thì mấy quả bóng sứa đều thích đến đây.

Bước chân trần trên bãi cỏ xanh mướt mảnh khảnh, đối mặt với nhiều quả bóng sứa như vậy, Đoàn Tiểu Khê vẫn không cảm nhận được cái gọi là áp lực tinh thần:...

Thiếu niên trẻ trâu bị hiện thực cố tình làm khét mặt, lập tức sà xuống chọn đại một quả bóng sứa lớn cao cỡ nửa người rồi nhào xuống bãi cỏ.

Trên bãi cỏ liền kề ở sân sau, có một bảo bảo gấu Băng Sương tròn trịa với bộ lông xoăn màu trắng đang ngậm gối lăn lộn khóc lóc om sòm trên mặt đất.

Lucia là lính gác lớp năm mang quầng thâm đen dưới mắt, nhìn con thú đồng hành nhà mình giận dữ, cô gãi tóc với vẻ mặt hốc hác khiến mái tóc ngắn màu caramel lộn xộn trông càng giống ổ gà hơn.

Đã ba ngày kể từ khi cô chuyển đến thành U Linh, ăn không ngon ngủ không yên, mỗi một giây một phút như có vô số mũi kim nhỏ đâm trong đầu, cảm giác này thực sự khiến người ta rất khó chịu muốn phát điên lên. Nếu không phải vì lòng tự trọng của một lính gác cấp cao, Lucia cũng muốn lăn lộn như thú đồng hành để thể hiện sự bất mãn.

Thành U Linh thực sự là nơi ma quái - một khi đã đến đây thì bạn sẽ không bao giờ.. muốn quay lại cái nơi này nữa a a a a~

Nhưng vấn đề là, học kỳ trước cô đã rất cố gắng để lọt vào top 10 của lớp, sau đó cô dùng phần thưởng và tiêu rất nhiều tín chỉ để đổi lấy vào cư trú ngôi biệt thự này từ đầu não! Nhưng sống ở đây tất nhiên sẽ phải chịu đựng tra tấn nhưng nếu bảo cô từ bỏ nơi này quả thực là chết không nhắm mắt!

"Bảo bối, công chúa nhỏ thân yêu, em hãy kiên nhẫn nhé, chúng ta cùng kiên nhẫn được không nè? Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng sống ở đây thực sự rất có lợi cho chúng ta, có thể mài giũa..."

"Pụp~"

Đáp lại cô là sự khó chịu của bảo bảo gấu Băng Sương đến mức dùng đầu đập vào đất, bé gấu con hàng thật giá thật dùng móng vuốt đào ra một cái hố băng dưới bãi cỏ xanh tươi.

Lucia bất đắc dĩ quay đầu, cuộc sống vốn đã khó khăn còn phải dỗ dành một bé gấu con nghịch ngợm rồi phải bồi thường tiền bạc, cô đã làm ba công việc trong kỳ nghỉ để dành dụm số tiền tiết kiệm ít ỏi, xem ra lại muốn mọc cánh bay đi.

Nhìn bé gấu con Băng Sương nhà mình tuyệt không ngây thơ đáng yêu rồi thoáng nhìn nhóc đẹp trai nhà bên cạnh cũng đang lăn lộn trên bãi cỏ qua hàng rào, Lucia thở dài u sầu. Đừng đối lập một cách rõ ràng mãnh liệt như vậy được không, rành rành đều dễ thương hết, sao lại có khoảng cách lớn như vậy?

Nhìn nhóc đẹp trai này xem, nháy mắt hạ gục kẻ cuồng thú bông luôn ấy chứ.

Làn da trắng hơn tuyết trông không giống người sống, nét mặt thanh tú trong sáng, thân thể ôm gối lăn lộn trông mềm dẻo nhẹ nhàng...

Đợi đã, nhóc đẹp trai này trông quen quen...

Đoàn, Tiểu, Khê!

Trong vụ tai nạn đón tân sinh viên mới đến, Lucia đã đích thân đỡ người ra khỏi chiếc máy bay rơi xuống biển, cô tuyệt đối rất ấn tượng với Đoàn Tiểu Khê. Lập tức cô chợt nhận ra rằng Đoàn Tiểu Khê sống cạnh bên, đó đó đó không phải là biệt thự của thủ tịch học viện bọn họ ư, có phải là thiếu soái Thích Túc ... Lucia hưng phấn siết chặt nắm tay, không ngờ phần thưởng do đầu não học viện ngẫu nhiên thưởng cho lại khiến cô trở thành hàng xóm với nam thần chỉ dám đứng từ xa nhìn!

Được rồi, hết thảy trên đây không phải trọng điểm.

Đợi khi tầm nhìn tốt hẳn lên, một giây sau cô phát hiện ra thứ mà nhóc đẹp trai đang ôm trong tay lăn lộn là cái gì, Lucia cũng tự trải nghiệm bên ngoài trông đờ người ra nhưng thực ra nội tâm như có một đàn ngựa cỏ bùn chạy chồm qua vô tận không dứt.

Cái gối đó ở đâu ra vậy a a a~, rõ ràng là con non của tộc U Linh!

Không biết động vào mấy quả bóng đó thì chúng nó sẽ nổ tung à!

Ôm nguồn tự động phát ra áp lực tinh thần ở khoảng cách gần như bằng không, mà không cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân khó chịu sao?!

Bên kia, quả bóng sứa lớn được Đoàn Tiểu Khê lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, có lẽ từ đó đến giờ nó chưa bao giờ được chơi như thế, ờm, có lẽ từ trước đến giờ nó chưa bao giờ bị người ta chơi như thế, nó rất vui vẻ phát ra những âm thanh yếu ớt "u u~".

Có nó dẫn đầu, những quả bóng sứa lớn nhỏ khác cũng học theo rơi xuống cỏ và cùng nhau lăn lộn.

Vì vậy, khi sĩ quan phụ tá Ôn Xu đi theo thiếu soái nhà mình bước vào sân sau nhìn thấy cảnh tượng này, cũng có tâm trạng giống như thế giới nội tâm của Lucia với những dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

Nhờ phúc thiếu gia nhà họ Đoàn thường xuyên quấy rối thiếu soái nhà họ nên Ôn Xu không xa lạ gì với Đoàn Tiểu Khê nhưng dù vậy, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ.

"Anh Thích Túc, anh Thích Túc ~"

Đứng dậy từ bãi cỏ, Đoàn Tiểu Khê chạy tới mà không hề tỏ ra xa cách.

Nhìn thấy cậu chạy tới khiến vô số quả bóng sứa kinh động, Ôn Xu thực sự rớt mồ hôi thay cho cậu. Nếu như vô tình giẫm phải một quả bóng sứa nào đó khiến nó hoảng sợ nổ tung để đón tiếp bọn họ, ha ha sẽ là cả một đống liên hoàn pháo vây quanh đó!!!

Đáng tiếc Thích Túc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không có ý định ngăn cản Đoàn Tiểu Khê, thân là sĩ quan phụ tá Ôn Xu chỉ có thể yên lặng nuốt xuống lời khuyên "Tạm thời dùng chiến lược tránh đi một chút" và tiếp tục làm bối cảnh một tấc cũng không rời. Nói thật, hình như con non của tộc U Linh tụ tập trong sân nhiều hơn bình thường, hắn đứng nghiêm nghị thẳng đứng chống đỡ cũng vất vả lắm chứ ~

Đón lấy Đoàn Tiểu Khê đang lao về phía mình, Thích Túc giơ tay gõ lên trán cậu, anh đã muốn làm điều này mấy lần thông qua màn hình trước đây.

Ôm trán, Đoàn Tiểu Khê vẫn ngốc nghếch cười ngọt ngào với anh.

Cảm xúc vui vẻ dễ lây cho nhau, anh ôm cậu đang kiễng chân đến gần sát mình hơn, khóe môi anh cũng hơi cong: “Em chơi có vui không?”

Rơi vào sắc đẹp vô biên, à không, cái cách hình dung của thiếu niên trẻ trâu có hơi sến và đầy bom mìn nhưng người đứng trước mặt dường như có một sức hút chết người đối với Đoàn Tiểu Khê. Cảm giác này không hề rõ ràng khi trò chuyện qua màn hình, hiện tại cả người cậu dán sát vào anh, cảm giác thoải mái say mê đến mức muốn rêи ɾỉ từ thể xác cho đến tâm hồn khiến cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch, mê mẩn đến choáng váng.

“Em chơi vui lắm.” Ngoan ngoãn gật đầu, Đoàn Tiểu Khê ngẩng mặt lên, tràn đầy cảm xúc như đọc một bài thơ tình: “Anh Thích Túc, em rất thích anh, em muốn sống cùng anh.”

Sau khi tỏ tình xong, Đoàn Tiểu Khê định dâng lên một nụ hôn nồng nàn nhưng đáng tiếc điều kiện thực tế không cho phép ╮(╯▽╰)╭ bởi vì kén ngọc huyết tiêu hao khiến cậu lớn lên chậm hơn bạn cùng lứa tuổi, đứng trước mặt thích thiếu soái Thích Túc, một lính gác cấp S với thể chất dũng mãnh có thể nói là tỉ lệ hoàng kim, cậu bất đắc dĩ phát hiện mình có kiễng chân lên thì đỉnh đầu cũng chỉ mới chạm vào cằm anh.

Cuối cùng, Đoàn Tiểu Khê chỉ có thể nắm lấy một lọn tóc dài màu vàng nhạt của Thích Túc mà hôn.

Phụ tá Ôn Xu chứng kiến toàn bộ quá trình ở khoảng cách gần: . . .

Lucia chứng kiến

toàn bộ quá trình thông qua hàng rào sân sau: . .

Tuy ở vị trí, góc nhìn khác nhau nhưng lúc này tâm tình của hai người đều giống nhau, quả nhiên không thể dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá một con người, đây là trêu chọc, trêu chọc, trêu chọc?