Chương 16.

Chương 16.

Tọa lạc cả một hành tinh có tài nguyên thiên nhiên cao cấp, học viện hoàng gia của đế quốc Tinh Hải tất nhiên rộng lớn bao la.

Tuy nói là học viện nhưng thực ra nó bao gồm rừng rậm, núi non, đầm lầy, sông hồ, đồng bằng, hồ nước không thiếu thứ gì, lấy khuôn viên chính là trung tâm tản ra bên ngoài, phân bố làng mạc, thị trấn, thành phố lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi nơi đều có đặc điểm riêng... Giống như đó là một vương quốc hoàn chỉnh lớn dần lên và phát triển trên lục địa được bao quanh bởi đại dương.

Khu cư trú dành cho lớp sinh viên năm nhất được đầu não học viện chọn ngẫu nhiên ở một thị trấn ven biển tên là Elisabeth.

Với làn nước xanh biếc, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ và một thị trấn kiểu đảo phong tình độc đáo, bạn có thể nhìn thấy những cây cỏ rực rỡ tươi xanh, trái cây đầy màu sắc rũ xuống khắp nơi ở hai bên đường, trước và sau những ngôi nhà. Nếu bạn có thể bỏ qua lượng lớn hải sản kỳ lạ tụ tập trên bãi biển lăn lộn tắm nắng còn thỉnh thoảng vây quanh tràn vào thị trấn khiến mọi người ghê tởm thì nơi này thực sự đẹp như trong truyện cổ tích.

Nhờ trước đó có cuộc nói chuyện qua màn hình với Thích Túc, cho dù Tử Qùy luôn trịch thượng và lạnh lùng với Đoàn Tiểu Khê trong suốt hành trình, cũng phải nở một nụ cười lễ phép trong phạm vi công việc của một quản gia, mặc dù khí đen khắp người gần như ngưng tụ thành thực chất, cô ta vẫn tuân thủ thực hiện nghĩa vụ quản gia của mình, hướng dẫn Đoàn Tiểu Khê và trợ giúp cậu làm quen với môi trường học viện.

Kutumo và đám người hầu đi theo của hội Iris không thể tin được, Thích Túc đang nói chuyện với Đoàn Tiểu Khê trên màn hình, không những không chán ghét như họ suy đoán mà còn có vẻ mặt ôn hòa! Họ trơ mắt bất lực nhìn cậu nhàn nhã đi theo Tử Qùy rời đi, không một ai tiến lên ngăn cản.

"Tạm thời tôi sẽ sắp xếp ăn, mặc, ở và đi lại cho cậu sau khi cậu đến học viện. Cậu nhìn xem có hài lòng với nơi này không?"

Biệt thự hai tầng bằng gỗ bên bờ biển ở thị trấn Elisabeth có giá cao nhất trong phạm vi cư trú mà sinh viên năm nhất có thể lựa chọn. Từ góc độ vật chất thuần túy, Tử Qùy đối xử không tệ với Đoàn Tiểu Khê.

Tuy nhiên, có hài lòng hay không là vấn đề quan điểm của mỗi người.

Nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh trong suốt khổng lồ của căn biệt thự nhỏ, người ta có thể quan sát rõ ràng rằng thứ gần đây đã chiếm giữ bờ cát bãi biển là một đàn chuột biển dày đặc mênh mông cao hơn bắp chân của đàn ông trưởng thành.

Vừa đến thị trấn, trí não của Đoàn Tiểu Khê đã nhận được nhiệm vụ hàng ngày đầu tiên do đầu não học viện giao cho sinh viên năm nhất – loại bỏ những con chuột biển gây rắc rối cho cư dân trong thị trấn, cứ 100 con chuột bị loại bỏ thì đổi lấy một tín chỉ. Nghe nói lần này đầu não chia ra mười một mười hai nhân cách, lúc tỏ vẻ đầy từ ái chỉ có tân sinh viên mới được hưởng những quyền lợi như vậy ~ Cố lên các em!

Nơi ở mà Tử Qùy chọn cho Đoàn Tiểu Khê có thể nói là gần quan được ban lộc, hoàn toàn chiếm một vị trí thuận lợi, có rất nhiều tân sinh viên sẵn sàng giành quyền sinh sống ở khu vực này, cực kỳ có thiện chí trách nhiệm và không ai xoi mói ra sai lầm.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh bình thường, một cậu nhóc dẫn đường nhỏ bé mới thức tỉnh như Đoàn Tiểu Khê đến từ một hành tinh quê mùa, chưa từng trải đời cũng không được bồi dưỡng, thân thể không tốt, cấp bậc còn lót đáy... ngay cả thực thể được ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần để tự bảo vệ cũng chỉ là một làn sương mù, bỗng nhiên phát hiện mình sắp sửa sống gần láng giềng là những con hải sản thoạt nhìn không đẹp đẽ này, có lẽ cậu sẽ hoảng sợ không chịu nổi mà khóc lóc như kẻ ngốc suốt ngày .

Sợ hãi, từ chối?

Tức là Đoàn Tiểu Khê không biết tốt xấu, bùn nhão không trát được tường.

Không muốn ở đây cũng không sao, Tử Qùy đã chuẩn bị kỹ lưỡng vài địa chỉ để Đoàn Tiểu Khê lựa chọn ~

Đáng tiếc nỗ lực của cô thất bại, Đoàn Tiểu Khê thuộc về trường hợp đặc biệt.

Đại khái khi nhìn tổng thể hoàn cảnh căn biệt thự nhỏ, đối mặt với làn sóng lớn tế phẩm tươi mới đang chờ bị làm thịt ở bờ cát bãi biển ngoài kia, Đoàn Tiểu Khê lập tức đưa ra quyết định: “Nơi này thật sự rất tốt, đã làm phiền chị quá mà em rất hài lòng.”

Tử Qùy bị mạch não của cậu làm cho nghẹn họng, hít một hơi thật sâu mới nói tiếp: “Sau này nếu có cần gì, chỉ cần không quá đáng thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi.”

Trước khi cô quay người rời đi, để lại một bóng dáng kiêu hãnh không thể trèo cao thì Đoàn Tiểu Khê ngăn cô lại: "Thích Túc sống ở đâu? Chị dẫn em đến đó đi."

Ánh mắt Tử Quỳ hơi hơi ngưng lại trong chốc lát: “Thiếu soái có không ít chỗ ở trong học viện, cậu muốn đi xem cái nào? Huống chi, hiện tại thiếu soái không có ở đây, không có sự cho phép mở ra của ngài ấy thì cậu có đi cũng..."

Đoàn Tiểu Khê chọc chọc vào trí não, rất có thường thức đọc cho cô nghe: “Điều 21 trong sách hướng dẫn hàng ngày của học viện thì dẫn đường được Thích Túc đánh dấu là em có thể lựa chọn sống chung với anh ấy.”

Đoàn Tiểu Khê làm sao có thể từ bỏ nếu có thể sống cùng Thích Túc.

Chưa kể họ đang yêu nhau, ừm, thiểu niên trẻ trâu tin tưởng chắc chắn vào điều này, chỉ cần nói xem trong học viện nơi nào là nơi an toàn nhất đối với cậu, Đoàn Tiểu Khê không phải kẻ ngốc, cảnh ngộ đã gặp phải trước đây khiến cậu chắc chắn tất nhiên là đi theo Thích Túc mới an toàn nhất~

Tử Qùy cố gắng hết sức để giọng điệu của mình có vẻ hướng dẫn từng bước một chút rồi mới nói tiếp: "Học viện có cho phép điều này nhưng là sinh viên năm thứ nhất, điều cậu cần hơn là giao tiếp ở chung với các sinh viên khác, mọi người đều sống ở thị trấn nên tốt nhất cậu đừng tỏ ra quá không hợp với tập thể, để tránh..."

"Em, là, sinh, viện, dự, thính."

Đoàn Tiểu Khê mạnh mẽ cắt ngang lời khuyên bảo tiếp đó của Tử Qùy. Một sinh viên dự thính thuộc dạng lót đáy trà trộn đi vào học viện bằng cửa sau còn trông cậy cậu hợp cái đám tập thể hả?

Lo lắng bị cô lập ư?

Cậu vẫn luôn bị cô lập, được chưa ~

Với tư cách là đại vu vĩ đại tương lai phải khiến cả đại dương dải hành tinh phủ phục dưới chân mình, Đoàn Tiểu Khê tỏ vẻ cậu hưởng thụ sự cô đơn mà những người khác chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên ở bên ngoài thế giới của cậu ~

Tử Qùy không thể theo kịp suy nghĩ của thiểu niên trẻ trâu, suýt chút nữa nghẹn đến bị nội thương, cô chưa từng thấy ai có thể nói ra từ "sinh viên dự thính" có mùi ở địa vị cao xa như thế.

Giơ tay lắc lắc trí não đeo trên tay trái, Đoàn Tiểu Khê nhìn thẳng vào Tử Qùy: “Em rất thích căn nhà gỗ bên bờ biển này, có thời gian em sẽ tới gϊếŧ chuột biển để kiếm tín chỉ. Còn bây giờ chị dẫn em đến chỗ ở của Thích Túc, em muốn ở cùng với anh ấy. Nếu chị không làm chủ được thì để em liên lạc với Thích Túc.”

Thu liễm ánh mắt có thể đâm chết người trong mắt, Tử Qùy nói từng chữ: "Mời đi cùng tôi."

Tử Qùy biết rất rõ ở vấn đề tiếp đón Đoàn Tiểu Khê, cô đã làm cho thiếu soái không hài lòng. Vốn dĩ cô nên đích thân đến đón cậu cho dù cô không đi thì với tư cách là quản gia của thiếu soái ở học viện, cô vẫn phải phân công thỏa đáng sắp xếp người thích hợp để Đoàn Tiểu Khê được nguyên vẹn đến học viện.

Tuy nhiên, do cô cố tình sơ suất nên đầu não học viện đã tự động phân công nhiệm vụ dẫn đường Đoàn Tiểu Khê. Nguyên tắc phân bổ của đầu não thường dựa theo dải hành tinh phân chia, vì vậy, nhiệm vụ đón người mới sẽ do lính gác Lucerne lớp năm cũng đến từ dải hành tinh Iris nhận, cuối cùng cô nhận nhiệm vụ đón Đoàn Tiểu Khê từ bệnh viện Thánh Quang. Đầu não bận rộn trăm công nghìn việc sẽ không quan tâm và xem xét Đoàn Tiểu Khê sẽ được đón tiếp nồng nhiệt như thế nào bởi tiền bối Lucerne.

Tộc hải mị ngạo mạn coi thường Đoàn Tiểu Khê, cảm thấy cậu đứng cạnh thiếu soái là một điều báng bổ, bất quá là cô lợi dụng tay người khác làm cho cậu trải nghiệm bị đánh phủ đầu.

Kết quả Tử Qùy không ngờ nhiệm vụ đón người mới lại phát triển thành tai nạn chết người, vì việc này mà Đoàn Tiểu Khê đến phòng y tế. Sự việc trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn thu hút sự chú ý của thiếu soái.

Hiện tại Tử Qùy không dám hành động thiếu suy nghĩ với Đoàn Tiểu Khê, một lần có thể nói là lơ là nhiệm vụ nhưng nếu cô làm lần thứ hai...

Đoàn Tiểu Khê nắm chính xác điểm yếu của Tử Qùy, vì chột dạ nên cô tuyệt đối không dám để Thích Túc biết mình vẫn bằng mặt không bằng lòng.

#

Sinh viên lớp cao được hưởng quyền hạn rất cao do đầu não học viện mở ra, chỉ cần có đủ tín chỉ và tinh tệ, họ có thể tự do lựa chọn nơi ở theo nhu cầu hoặc sở thích của mình.

Với tư cách là thủ tịch, quyền hạn của Thích Túc chỉ biết rất cao. Trên lục địa này, bất kỳ thị trấn nào lọt vào mắt xanh của anh về cơ bản sẽ phân định một phần trong đó là lãnh thổ tư nhân. Thành U Linh là nơi Tử Qùy đưa Đoàn Tiểu Khê đến, cũng nằm trong số đó.

Cái tên thành U Linh khá thích hợp với nơi này, một tầng mây xám bao phủ bầu trời quanh năm, thời tiết u ám gần như lúc nào cũng âm trầm ít ánh nắng. Tầm nhìn có thể thấy là những con đường xưa cũ, những ngọn đèn đường, những bức tường, hàng rào, nhà cửa... gần như toàn bộ công trình kiến

trúc, cơ sở vật chất đều được làm bằng xương, xung quanh có những sinh vật kỳ lạ trong suốt với nhiều kích cỡ khác nhau trôi nổi giống như sứa, có phần giống với những hồn ma trong truyền thuyết.

Đường phố đầy những bộ xương "cạch, cạch ~" đi lại, chúng nó vô cùng quái lạ - hình người, động vật, thực vật, công cụ, cái gì cũng có còn tổ hợp đầy màu sắc khác nhau, nói tóm lại, chúng đã vượt quá thẩm mỹ của con người.

Điều kỳ lạ hơn nữa là những bộ xương đi lại một cách dễ dàng thản nhiên, phần lớn những người sống đi lại trong đó đều chậm chạp, sắc mặt dữ tợn giống như biến thành tang thi bị nhiễm virus bao vây.

Nơi này đối lập với thị trấn ven biển trong lành tươi sáng trước đó. Đoàn Tiểu Khê thầm nhớ lại những bộ phim zombie đã từng xem trước đây, sau đó chọc chọc trí não chuyên phổ cập khoa học ở chỗ cậu không hiểu, nó cẩn thận tỉ mỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm tư liệu về thành U Linh.

Nguồn gốc tên thành đương nhiên được đặt theo tên của tộc u linh sinh sống trong đó.

Tộc u linh chính là loài sứa trôi nổi bay tới bay lui mà Đoàn Tiểu Khê nhìn thấy cùng với những bộ xương di chuyển "cạch cạch", cái trước là con non của tộc u linh, khi chúng trưởng thành có thể kết hợp với nhiều kiểu dáng xương khác nhau để trở thành một bộ xương biết bật biết nhảy.

Con non của tộc u linh có một đặc điểm khiến dị năng giả coi trọng, chúng vô thức phát ra bước sóng ngắn sức mạnh tinh thần. Loại sóng ngắn này sẽ tạo thành áp lực lên sức mạnh tinh thần của các tộc đàn khác, với lại gặp mạnh càng mạnh hơn. Nói cách khác, sức mạnh tinh thần càng cao thì áp lực cần phải chịu đựng càng lớn, trải nghiệm đương nhiên sẽ càng đau đớn hơn. Nhưng đồng thời nó cũng có lợi, tiếp xúc lâu dài với bước sóng ngắn đặc thù có thể làm cho sức mạnh tinh thần của con người trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, những nơi chúng nó sinh sống thường là nơi tốt để mài giũa sức mạnh tinh thần.

Đoàn Tiểu Khê đi vào cổng thành không có cảm giác gì, không khỏi giơ tay chọc vào một sứa con có kích thước bằng quả bóng rổ đang lơ lửng trước mặt, tư liệu có miêu tả mài giũa sức mạnh tinh thần như nào nhỉ?

Sứa con bị cậu chọc co lại thành một quả bóng, bất mãn kêu "U~" một tiếng rồi bỏ chạy.

Đoàn Tiểu Khê:......

Đi bên cạnh cậu, Tử Qùy thở hổn hển như đang rèn luyện vác nặng trên sa mạc: Phù ~ sức mạnh tinh thần lực thấp đến mức ngay cả con non của tộc u linh cũng coi cậu như cọc gỗ và nhắm mắt làm ngơ, đủ để khiến mọi người cười suốt một năm. Một dẫn đường có tư chất thấp vậy nhất định không thể theo kịp bước chân của thiếu soái, kiêng kỵ cậu hoàn toàn là cất nhắc và lãng phí.

Suy nghĩ cẩn thận tới đây, Tử Qùy trở lại vẻ kiêu ngạo như ở trên mây khi xuất hiện trước đó, cũng lười nhìn Đoàn Tiểu Khê lần nữa.