Chương 15

Chương 15.

Khu y tế là một trong số ít bến cảng an toàn trong trường có thể duy trì được sự bình yên, những người bị thương được bảo vệ ở đây, ngay cả những cơn giông bão bên ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc người bị thương được hưởng sự bình yên và tĩnh lặng. Tuy nhiên, việc tiếp tục nán lại là điều hoàn toàn viển vông sau khi vết thương được chữa lành. Ngay khi người bị thương bình phục, họ phải cút ra ngoài ngay lập tức, không được chậm trễ!

Đoàn Tiểu Khê bị một bác sĩ nào đó trong trường quét ra khỏi phòng, mà lúc trước mỉm cười nói chúc mừng nhưng giây sau lại lạnh lùng nói đi nhanh lên, sau đó bị đuổi ra khỏi cửa. Không một chút dịu dàng hay quan tâm nào như bác sĩ Reid, đáng bị đánh giá tệ!

Gần như ngay lúc Đoàn Tiểu Khê bước ra khỏi ranh giới an toàn, đã có hơn 20 người reo hò vây quanh cậu.

Bây giờ là thời điểm tân sinh viên năm nhất báo danh nên các lớp khác vẫn chưa khai giảng.

Bạn biết đấy, trường học viện chỉ có một kỳ nghỉ vào mỗi năm.

Hầu hết các sinh viên theo học tại học viện hoàng gia, ngoài tư chất xuất sắc thì đều có gia cảnh khá. Là tinh anh, người thừa kế được gia tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, thông thường trong kỳ nghỉ lễ phải về nhà nhận sự giáo dục bồi dưỡng và rèn luyện trong gia đình. Tóm lại, kể cả trong những ngày nghỉ lễ, lịch trình vẫn dày đặc.

Vì vậy, những người còn ở lại vào thời điểm này về cơ bản là những sinh viên sống ở dải hành tinh quá xa xôi và dùng hết cả kỳ nghỉ cũng chỉ ở trên đường về hoặc một số người có hoàn cảnh gia đình khiêm tốn và bọn họ cần phải làm nhiệm vụ chăm chỉ thành thật quanh năm không nghỉ ngơi để được học viện khen thưởng, kiếm được nhiều tín chỉ và chi phí sinh hoạt...

Trong miệng pháo hôi Male Phil thì Kutumoo đứng đầu đám người này, rõ ràng phần lớn người ở đây hiển nhiên không rơi vào phạm vi ở lại như đã nói trên. Với giai đoạn căng chặt như vậy mà họ còn gấp rút quay lại trường học để chặn đứng Đoàn Tiểu Khê, còn ngồi xổm bên ngoài khu y tế, cẩn thận tỉ mỉ như vậy chứng tỏ tâm trạng bọn họ muốn xử lý cậu nhiệt huyết đến cỡ nào ╮(╯▽╰)╭

"Đoàn Tiểu Khê! Nó chính là Đoàn Tiểu Khê!"

Sau khi xác nhận là đúng, mọi người nhanh chóng vào vị trí, người có thể đánh bắt đầu lắc chân xắn tay áo, người có thể mắng cũng bắt đầu dùng hết hỏa lực.

"Tuyết Phỉ đúng là xui xẻo tám đời mới có một người em vô liêm sỉ, đê tiện nham hiểm như mày!"

"Mày gan đấy, nếu tao là mày thì tao sẽ đi càng xa càng tốt để đỡ mất mặt, không ngờ mày dám chủ động đến học viện ~"

"Mày nghĩ viển vông rằng đàn anh Thích Túc sẽ bảo vệ mày à, mày kiêu ngạo quá rồi đấy..."

"Phi thuyền Đòan gia đến dải hành tinh đế đô gặp phải trùng triều, những người khác không biết nhưng không dấu được chúng tao, cái phi thuyền đó là để tiễn mày đi! Bây giờ đàn anh Lucerne đến đón mày đã bị con bọ cạp khổng lồ hai đuôi phản kích, tao nghe nói mẹ mày vừa có thai mày chỉ sống được mấy năm thì chết sau khi gặp phải tinh tặc lẫn trùng triều.. Đoàn Tiểu Khê, mày cũng thấp kém như lũ côn trùng bẩn thỉu kinh tởm luôn gây hại cho người khác...."

Nhìn bọn họ bao vây mình, xét về thực lực song phương thì có thể thấy đối phương có rất nhiều người, trước mắt Đoàn Tiểu Khê chỉ là một con gà yếu ớt, đánh không lại cũng không thể chạy trốn. Nếu một lần không xử lý được nhiều người nên cậu vẫn thức thời tạm chịu đựng, kiếp trước cậu có thể chịu đựng nhiều năm dưới bàn tay của cha mà, cũng không phải không nhịn được, dù sao phòng y tế ở ngay sau lưng nên cậu không thể chết được.

"Dừng lại!"

Một giọng nói yêu kiều cắt ngang qua có hơi vi diệu.

Sau khi Đoàn Tiểu Khê bị thủ lĩnh Kutumoo của đám người một cước đá ra xa, ngã xuống đất lăn bốn năm vòng thì một đôi bốt quân đội nữ tinh xảo xuất hiện cách tầm mắt cậu không xa.

Người đến chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt đẹp rạng ngời không một ai so được, mái tóc dài màu tím sậm xoăn như rong biển, mặc bộ quân phục kín kẽ làm nổi bật thân hình quyến rũ và đôi chân thon dài, một đôi mắt tím tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào bạn như muốn hút cả linh hồn vào đó.

Đặc biệt, Đoàn Tiểu Khê lại xuất hiện trong tư thái quỳ rạp trên mặt đất như bị hạ thấp trong đám bụi bặm và hình ảnh cô xuất hiện càng thêm cao quý, xinh đẹp không ai sánh bằng.

Đám người Kutumoo trong hội Iris chắc chắn biết và kiêng kị vị mỹ nhân này, ngay khi cô xuất hiện, những người vây quanh Đoàn Tiểu Khê bắt đầu cứng tay cứng chân, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.

"Cậu không sao chứ?" Mỹ nữ từ trên cao nhìn xuống Đoàn Tiểu Khê, bình thản giới thiệu: "Tôi là quản gia của thiếu soái Thích Túc ở học viện, là Mylar Bollis Soariy của tộc hải mị... dùng ngôn ngữ hành tinh nhân loại thì cậu có thể gọi tôi là Tử Qùy."

Lập tức, cô chuyển sự chú ý sang nhóm người ở hội Iris và nói: "Kutumoo, nể tình Tuyết Phi, lần này tôi sẽ không so đo với mấy người, bây giờ, tôi phải dẫn cậu ta đi."

Kutumoo ngoan cố không cam lòng gầm gừ: "Đoàn Tiểu Khê là ai chứ, không ngờ cô ngược lại muốn làm chỗ dựa cho nó?"

"Cậu ấy là người của thiếu soái."

"Nó mà là người của thiếu soái gì chứ. Thích Túc mà để ý đến nó hả, nó mà là con rệp có giẫm chết cũng ngại dơ chân ấy chứ!"

Thấy Kutumoo còn dây dưa, giọng điệu Tử Qùy thiếu kiên nhẫn và cảnh báo: “Mặc kệ thiếu soái nghĩ thế nào, đó không phải là chuyện các người có thể suy đoán, mà các người cũng không thể động vào. Dẫn người của cậu cút ngay lập tức.”

Đoàn Tiểu Khê làm bối cảnh, lặng lẽ đứng dậy khỏi mặt đất. Vừa rồi Kutumo đá tới, cậu có dùng sương mù ngăn cản, ngoại trừ có chút đau đớn chật vật, thân thể cũng không có gì nghiêm trọng.

Quan sát kỹ lưỡng hai người đang đối đầu, Kutumo có dáng người cao to khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt cứng cỏi, nhìn từ góc độ khách quan thì anh ta cũng là một thanh niên tuấn tú tuấn mỹ trong tư thế oai hùng bừng bừng. Trong một nhóm khoảng hai mươi người, anh ta là người đầu tiên mọi người chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Các góc cạnh trên cơ thể anh ta rõ ràng nổi bật hơn vẻ ngoài, tính cách bướng bỉnh và nóng nảy nhìn là biết người thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Về điểm ấy, Đoàn Tiểu Khê vừa mới tự mình trải qua chuyện này.

Anh ta đeo huy hiệu hoa phượng đỏ thẫm trước ngực, thanh kiếm chạm rỗng và hoa văn khắc ký hiệu chữ S trên tấm khiên. Anh ta là lính gác năm thứ ba, tư chất cấp S ở trên đỉnh kim tự tháp. Nhìn thái độ của đám tay sai thì gia thế của anh ta ở dải hành tinh Iris vô cùng hùng mạnh. Sự kết hợp giữa tư chất và bối cảnh, tuy anh ta kém Lucerne hai lớp nhưng hai người họ ngang nhau ở câu lạc bộ Iris thậm chí hơi cao hơn một chút.

Về phần Tử Qùy, mỹ nữ đeo một chiếc huy hiệu hoa phượng màu đen, hoa văn ở viền ngoài của chiếc huy hiệu không phải là thanh kiếm và lá chắn của lính gác, cũng không phải những cành hoa linh hoạt của người dẫn đường. Trí não thông qua cơ sở dữ liệu được mở bởi đầu não học viện đúng lúc giải thích nghi hoặc cho Đoàn Tiểu Khê – đó là đồ đằng của dân tộc là hoa văn ngoài viền huy hiệu học viện được sinh mệnh thông minh giống loài người đeo mà tộc hải mị đúng là loài hải quỳ xinh đẹp đầy sát khí.

Huy hiệu trước ngực Tử Qùy có khắc chữ A ở giữa, nhìn có vẻ không đẹp lắm nhưng ám chỉ cấp bậc tố chất thân thể cô đạt tiêu chuẩn của con người, về phần thiên phú của chủng tộc hải mị không biểu lộ ra ngoài. Cô thuộc tộc hải mị học tới năm bảy cũng khó trách khi cô xuất hiện, người ở hội Iris liền thành thật.

Là một vu có thiên phú xuất chúng, Đoàn Tiểu Khê rất nhạy bén trong việc cảm nhận có mũi nhọn hướng về phía mình. Nếu không, cậu sẽ không âm thầm đề phòng khi cha có ý muốn gϊếŧ mình và cắn trả một cách hung ác vào giây phút cuối cùng. Tử Qùy xuất hiện tại hiện trường mặc dù là đang bảo vệ cậu nhưng bản thân cô không có ấn tượng tốt với cậu, thậm chí còn ẩn giấu sát ý, Đoàn Tiểu Khê có thể cảm nhận được.

Tuy mang đầy ác ý nhưng Tử Qùy vẫn phải lao vào ngăn cản Kutumo và những người khác động thủ nên chỉ còn một khả năng - Thích Túc bằng lòng bảo vệ cậu!

Vì vậy, Tử Qùy ước gì cậu chết đi nhưng cô không dám làm trái ý chủ nhân Thích Túc khiến cậu phải chịu tổn thương thực sự.

“Bùm~” Thế giới nội tâm của Đoàn Tiểu Khê trong nháy mắt tràn ngập pháo hoa đầy trời, reo hò vì kết quả suy luận của mình ~

"... Cô!"

Một từ cút bâng quơ nhẹ nhàng của Tử Qùy khiến Kutumo nghiến răng tức giận.

Bộ tộc hải mị luôn kiêu ngạo mà tính khí Kutumo cũng không nhường một tấc. Từ nhỏ anh ta đã là một đứa trẻ xuất sắc, vào học viện hoàng gia, mặc dù sự cạnh tranh giữa các lính gác rất khốc liệt nhưng anh ta được ủng hộ và bảo vệ bởi thế lực hội Iris, tiếp xúc với nhiều học sinh lớp lớn nhưng họ đều lịch sự với anh ta, điều này khiến Kutumo rất kiêu ngạo và không muốn thừa nhận thất bại hay cúi đầu trước kẻ thù mạnh, lần này anh ta quyết tâm đối phó Đoàn Tiểu Khê nhưng nửa chừng bị Tử Qùy ngăn cản khiến anh ta ngầm bực bội, không ngờ lời nói và việc làm của cô cứng rắn như vậy.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng.

Những người có mặt ở đây cảm nhận được mũi nhọn trong đó đều trở nên căng thẳng và lo lắng. Còn Đoàn Tiểu Khê trở thành người qua đường coi náo nhiệt không chê lớn chuyện còn có tâm trạng nghe trí não giảng giải từ cái này sang cái khác – tộc hải mị không ngờ vừa đực, vừa cái, cùng một thân thể.

Nhóc nhà quê Tiểu Khê chưa từng thấy cảnh đời, lúc này vô cùng kinh ngạc, hận không thể cởϊ qυầи áo của người khác đáng khinh, khụ, ánh mắt tò mò không thể trắng trợn hơn, đáng tiếc, dù nhìn thế nào cậu cũng không thấy một chút bóng dáng giống đực trên người Tử Qùy.

“Đô đô”

Trạng thái lén lút quan sát của Đoàn Tiểu Khê không kéo dài được bao lâu, khi liên kết màn hình ánh sáng được mở ra trong trí não lại trở thành tâm điểm sáng rực rỡ. Nguyên nhân không gì khác ngoài người ở phía bên kia màn hình ánh sáng là Thích Túc.

"Thích Túc, Thích Túc ~"

Đoàn Tiểu Khê lộ ra nụ cười rạng rỡ với màn hình ánh sáng.

Chưa kể, khi cậu còn không định hạ thấp sự hiện diện, giả vờ làm kẻ trong suốt, chỉ với khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú quá mức trắng bệch khi cậu hơi nhếch cằm lên mỉm cười, đúng là có vài phần kinh diễm như đẩy đám mây thấy mặt trăng. Ờm, nếu như khuôn mặt này không lăn lộn trên mặt đất trước đó ~

Lúc trước là hình thức quấy rầy nhưng thiếu niên trẻ trâu tự thấy là yêu đương với thích túc, đọc thơ tình một hai ba bốn năm nhiều ngày như vậy nên khi Đoàn Tiểu Khê đối mặt với Thích Túc, đương nhiên không mất tự nhiên xa lạ, lời nói và hành động vô cùng thân mật.

Tất nhiên, theo góc nhìn của Thích Túc, anh đang nuôi một cậu nhóc và mạch não của cậu nhóc này phi thường kỳ lạ.

Hiện tại Đoàn Tiểu Khê vừa mới đi ra khỏi phòng y tế của học viện còn bị nhiều người chặn lại ở bên ngoài, xuyên qua màn hình ánh sáng nhìn thấy anh còn vui vẻ gọi tên anh... Kết quả ở cảnh tượng này, trong mắt Thích Túc, Đoàn Tiểu Khê giống như một chú chim con bị bắt nạt đang chiêm chϊếp với bố mẹ, thật là dễ thương ~

Đúng vậy, thế giới trong mắt hai người thật khác biệt!