Có tiền, ta chính là kim cương!
Lúc những lời này được phun ra từ miệng của Tần Lưu Tây, người ở đây đều ngẩn ngơ chớp mắt, tinh tế nhìn lại, thì chính là tập thể ánh mắt sáng quắc.
Thiếu niên lang này, còn thật là đẹp trai, khi nói lời này, lại mang theo vài phần ngả ngớn tà khí, càng câu hồn người, nhìn này, tiểu tức phụ, tiểu cô nương xung quanh, có người nào không đỏ mặt cắn khẽ môi nhìn lén.
Trần Bì nhìn lướt qua, có chung vinh dự, tiểu thư nhà hắn, tất nhiên là nam nữ thông sát, không phải, tất nhiên là nam nữ đều thích chủ nhân!
Tiền viên ngoại lại còn có chút do dự, có tiền chính là kim cương, vậy cũng có ý tứ khác, không tiền, y chính là tốt mã giẻ cùi?
Thoạt nhìn có vẻ không đáng tin cậy!
Tiền viên ngoại muốn trở về thành, nhưng lúc này về thành cũng phải hơn hai canh giờ, cũng sợ bệnh tình của mẫu thân bị trì hoãn, nhất thời có chút khó quyết định.
Tần Lưu Tây lại là ngồi xổm xuống, hai ngón tay đặt lên cổ tay lão thái thái, lại nhìn sắc mặt bà, một tay còn lại nắn nắn bụng, khắp cả người lạnh băng, sáu mạch không đập, mặt đen bụng rúc.
Đại phu kia cũng đứng bên cạnh khi Tần Lưu Tây bắt mạch, vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn cô, ông ta cũng không tin, tiểu tử chưa mọc đủ lông này thật sự biết y thuật, vừa đúng lúc tiếp cái cục diện rối rắm này đi.
“Lão thái thái giữa hè có phải ưu sầu, tinh thần mỏi mệt, lại không uống thuốc?” Tần lão thái thái hỏi lão mụ tử kia.
Lão mụ tử hơi ngẩn ra, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mấy ngày nay trời nóng, lão thái thái ham lạnh ăn nhiều hơn hai ngụm dưa hấu, chính là bị tả, tinh, khí, thần đều kém.”
Tiền viên ngoại tức giận: “Lão thái thái thân mình không khỏe, sao không mời đại phu về khám.”
Lão mụ tử co rúm người xuống: “Lão thái thái không cho, chỉ lén ăn một lần củ sắn nước, lại còn sầu lo thái thái …”
Tiền viện ngoại nhăn mày, nhìn về phía Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây vuốt mạch, đuôi lông mày khẽ hất, nói: “Tiền viên ngoại nhà có thai phụ, vả lại thân mình không dễ chịu, còn không thể nói được?”
Đôi đồng tử Tiền viên ngoại co rụt lại, lông tơ sau lưng đều dựng lên, y làm sao biết được?
Tần Lưu Tây lại giống như thuận miệng hỏi thôi, đề tài vòng về trên người lão thái thái, nói: “Tì phụ trách dương, dạ dày là nơi vận khí, khôn thổ dương khí luân chuyển khắp nơi, càn mạnh thì âm đυ.c, lão thái thái bị tả đã lâu lại không uống thuốc, không trị tận gốc, bây giờ lại vì biểu đạt tâm ý mà tự đi lên đạo quan, tự nhiên gục ngã, liền như là thổ không hỏng mất, thậm chí tì nguyên hạ thoát, khí trong dạ dày cũng không ổn định …”
Cô nói đạo lý rõ ràng, nhìn đám người Tiền viên ngoại hơi có chút nghệch mặt ra, liền thay đổi cách giải thích dễ hiểu hơn: “Nói như thế này, lão thái thái sợ thầy giấu bệnh, khiến cho tì vị hao tổn, thêm tinh thần ưu sầu, lại còn đi bộ lên núi, bỗng nhiên té xỉu mới khiến cho tái mặt co giật.
“Vậy phải trị như thế nào?”
“Bên trong xe ngựa khi đi có mang theo nhân sâm không?” Tần Lưu Tây nhìn về xe ngựa bên cạnh.
“Có.”
“Lấy nhân sâm một lạng thêm gừng sống năm lát, cắt nhỏ sao chín, sau đó sắc lấy nước uống, một hai canh giờ sau ngón tay sẽ hơi ấm, đến nửa đêm thân thể sẽ ấm áp trở lại, thần chí thanh tỉnh, từ nay về sau chú ý dưỡng sinh lại.” Tần Lưu Tây nói xong phương thuốc thì lấy kim châm từ trong túi tiền treo bên hông ra, châm nghiêng vào huyệt nhâm đốc, tĩnh huyệt của bà.
Sau khi cô châm xong, hơi rũ mặt, đầu ngón tay xanh nhạt khi nặng khi nhẹ xoa bóp, không bao lâu sau, lão thái thái kia liền có động tĩnh.
“Tỉnh, tỉnh rồi.” Bá tánh vây quanh xem có người kêu to.
Tiền viên ngoại cũng mừng rỡ: “Nương?”
Tiền lão thái thái mở mắt ra, há miệng thở dốc, lại nói không ra lời, vẻ mặt suy yếu.
“Tiểu công tử, nương của ta, bà …”
“Mới vừa tỉnh lại, còn suy yếu, không đáng ngại, trước tiên sắc thuốc uống xong, về nhà dưỡng lại, lại mời đại phu khác về điều trị tì vị đi.” Tần Lưu Tây đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Tiền viên ngoại, lão thái thái đã tỉnh lại, ta cũng kê đơn thuốc, giá chẩn bệnh 100 lượng.”
( Hết chương )