Chương 23: Tiểu tử ta là kim cương

Khi Tần Lưu Tây từ xe ngựa đứng dậy, thuận tay lau một chút nước miếng nơi khóe miệng, lười biếng hỏi: “Chuyện gì bên ngoài?”

“Công tử, là một lão phụ đột nhiên bộc phát bệnh nặng, những người đó đang rối loạn.”

Tần Lưu Tây à một tiếng, đang muốn phân phó tiếp tục lên núi, chỉ là trong đầu, bỗng nhiên nhảy ra câu nói của nha đầu Kỳ Hoàng kia, chúng ta còn có 1000 lượng.

Một ngàn … Haiz!

Tần Lưu Tây có chút buồn bực, xuống xe ngựa, Trần Bì thấy thế, lập tức đi theo sau cô.

Có bá tánh vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng có người nhanh nhạy hô to lên có đại phu, lại vội vã lên trước xe ngựa, chuẩn bị rở về thành cầu y.

Tần Lưu Tây đi tới, có dân chúng liếc nhìn cô một cái, tự giác tránh đường.

Thiếu niên lang này cũng thật anh tuấn, những cũng giống tuyết liên trên đỉnh núi băng, rét lạnh, tuyệt không dễ gần.

Tần Lưu Tây liếc mắt nhìn lão phụ nhân đang nằm trên mặt đất một cái, vừa muốn mở lời, liền có người nói đại phu đến, cô nhìn qua thì thấy là một lão giả râu bạc gầy ốm, bèn ôm cánh tay đứng bất động.

Cô đúng là không có thói quen đoạt người bệnh.

“Ôi đây là bị trúng gió.” Lão giả kia nhìn lão phụ nhân đang nằm trên mặt đất, gương mặt xanh vàng, tứ chi run rẩy, miệng méo môi run, còn chưa bắt mạch, đã phán đoán bệnh trạng.

Ừ, trúng gió?

Tần Lưu Tây chuẩn bị mài mỏ, từ đâu ra lang băm, nói bừa!

“Đại phu, đại phu mau cứu nương ta, tại hạ tất có số tiền lớn cảm tạ.” Trung niên nam tử mặc áo gấm đang đỡ phụ nhân kia ngồi lên, nhìn ông ta như thấy được chúa cứu thế.

Đại phu sờ soạng chòm râu bạc, ra vẻ từ bi nói: “Ngươi yên tâm, lương y như từ mẫu, nếu ta thấy, liền không có đạo lý không cứu.”

Ông ta ngồi xổm xuống, hai ngón tay đặt lên chỗ mạch trên cổ tay lão phụ nhân, mặt khẽ biến sắc, sờ không thấy mạch?

“Đại phu, như thế nào?”

Đại phu có chút hoảng, lại ngưng thần, dò lại mạch, thật sự sáu mạch không còn, đây là đã chết?

“Này …” Ông ta cắn răng, lấy ra túi ngân châm tùy thân, ghim kim lên đầu ngón tay lão phụ nhân, máu chảy ra nhưng lại không thấy đối phương tỉnh lại. Nam tử kia có chút nóng nảy, ánh mắt khó coi hoài nghi nhìn đại phu nọ.

“Lão thái thái này, tứ chi lạnh băng, có phải đêm qua hứng gió lạnh?” Đại phu hỏi lại một câu.

Nam tử nhìn về phía nô bộc, một lão mụ tử vội vàng nói: “Đêm qua lão thái thái nghĩ muốn hôm nay đến đạo quan dâng hương, nên đã đi ngủ sớm, cũng không tiểu đêm, càng không khó ở.”

“Chuyện này không có khả năng.” Đại phu nói: “Như vậy, ta kê cái phương thuốc, trước mượn bếp nông gia gần đây sắc chén thuốc cho uống …”

“Đã là trúng gió, sao lại trị theo hướng phong hàn vậy?” Tần Lưu Tây nhìn không nổi, đi ra phía trước, nhìn về phía lão giả: “Lão già nhà ngươi chuẩn mạch không rõ ràng, liền kê thuốc lung tung, là muốn gϊếŧ người phải không?”

Đại sắc mặt đại biến: “Thằng nhóc khốn từ đâu chui ra, ngươi ngậm máu phun người!”

“Ta ngậm máu phun người, cũng so với cái đồ lang băm kê thuốc lung tung mạnh hơn, liền chiếu theo đơn thuốc ngươi kê, lão thái thái này nuốt xuống rồi đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn!”

Đại phu: “….”

Trung niên nam tử: “!”

Có thể nói chuyện tử tế không?

Trung niên nam tử còn giữ được một chút lý trí, nhìn Tần Lưu Tây thái độ nói chuyện rõ ràng, cố nén không vui, nhìn rõ mặt đối phương, sửng sốt một chút, âm thanh mềm mỏng hỏi: “Vị tiểu công tử này cũng biết y thuật hay sao?”

“Biết sơ sơ, ngươi có tiền không?”

Trên trán trung niên nam tử chảy xuống ba vạch đen, kiên nhẫn nói: “Kẻ hèn họ Tiền, là Tiền viên ngoại ở phố Tứ Phương của Li Thành, không nói phú khả địch quốc, gia tài bạc triệu là có, chỉ cần công tử có thể cứu mẹ, sẽ được thù lao phong phú! Nhưng liên quan mạng người, nếu không phải kim cương thật mà chỉ là đồ sứ dỏm bày ra, khiến nương ta nguy nan, kẻ hèn bất tài cũng biết thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung!”

Ánh mắt Tiền viên ngoại sắc bén, ẩn ẩn cảnh cáo.

Hầy, coi ta nhỏ nhen đây!

Tần Lưu Tây hất mi nói: “Tiền viên ngoại dễ nói, có tiền à, vậy tiểu tử ta chính là kim cương kia!”

( Hết chương )