Chương 25: Nói lương y như từ mẫu cơ mà?

Một trăm lượng tiền khám bệnh!

Đừng nói lão đại phu đã xám mặt lủi mất, mà ngay cả bá tánh đang vây xem cũng hít ngược một hơi khí lạnh, này, cũng quá cắt cổ đi!

Nhìn thiếu niên lang này, sờ soạng một chút mạch, châm cái kim, kê cái phương thuốc, trước sau cũng chỉ tốn công phu một chén trà nhỏ (cỡ 15 phút ), liền há mồm đòi trăm lượng tiền khám bệnh.

Này, tổ cha mi chính là há mồm sư tử, trắng trợn cướp a!

Này ở trong thành cho dù là đến chỗ đại phu đắc nhất Thánh Nguyên Đường, cũng không có mắc như vậy, nhưng thiếu niên lang này, liền dám há mồm hét giá.

Tiền viên ngoại cũng hãi hùng khϊếp vía, tuy ông ta có gia tài bạc triệu, nhưng đều là vất vả làm ăn buôn bán kiếm được, mà không phải gió thổi tới, thiếu niên này, chẳng lẽ là cố ý hét giá sao?

Nhưng trước nói hồi đáp phong phú là ông, người làm ăn trọng chữ tín nhất, Tiền viên ngoại tuy trong lòng cảm giác mình bị bịp, nhưng cũng sẽ không vì chút tiền này mà làm mất đi chữ tín của bản thân.

Lại nói, trong lòng ông ta cũng còn vấn đề muốn hỏi.

Tiền viên ngoại từ túi tiền tùy thân cầm lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho Tần Lưu Tây, nói: “Công tử đã cứu mẹ ta, tiền khám bệnh này nên là, chỉ là, đều nói một chuyện không phiền hai chủ, điều dưỡng thân mình nương ta, mong rằng công tử lại tỉ mỉ khám?”

Tần Lưu Tây tiếp lấy tờ ngân phiếu cũng không nhìn trực tiếp đưa cho Trần Bì bên cạnh, nói: “Tiền viên ngoại sảng khoái, như vậy cũng dễ nói, bất quá ngươi lo lắng như vậy còn không chỉ là vì thân thể Tiền lão thái thái đi?”

Tiền viên ngoại trong lòng nhảy dựng, nghĩ đến trước kia cô thuận miệng hỏi, lại nhìn sắc mặt mẫu thân rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, môi hơi nhấp, giọng nói có chút nặng nề: “Thật không dám dấu giếm, tiện nội ta hiện giờ đang có thai, gần đây trên người có chút không thoải mái, hỏi đại phu hơn tháng nay không khỏi, lúc này mới nghĩ đến việc lên đạo quan quyên chút tiền dầu mè, cầu cái bùa bình an, lại chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện này.”

“Các ngươi thế mà thật ra đến đúng rồi, vừa lúc gặp ta, quý phu nhân là không thể nằm gối yên giấc đi.” Lão thái thái kia mạch chính là hoa quý ở góa, lão niên nhiều bệnh tang tức, ấu tôn gầy yếu, từ nhỏ nhiều bệnh tật, nếu kiếp này của bà được hóa giải, mệnh số hậu đại cũng tự theo đó mà thay đổi.

Tiền viên ngoại trừng lớn mắt: “Sao công tử biết?” Cũng không đợi Tần Lưu Tây trả lời, lại gấp gáp hỏi: “Không biết công tử có thể tới cửa chuẩn trị cho tiện nội một chút được không?”

“Cái này sao ….” Tần Lưu Tây ngón cái vuốt qua ngón trỏ.

Tiền viên ngoại làm người thức thời vội nói: “Công tử nếu có thể trị khỏi di chứng cho tiện nội, đừng nói trăm lượng, cho dù ngàn lượng Tiền mỗ cũng nguyện ý chi trả.”

Ông khổ cầu nhiều năm mới có duy nhất hài tử này, cũng không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm, ngàn lượng cũng là nói ít, nếu mẫu tử bình an, tán hết gia tài ông cũng cam tâm.

Tần Lưu Tây khóe miệng mỉm cười: “Quý phủ là ở ?

Tiền viên ngoại vội báo cửa nhà.

Tần Lưu Tây gật đầu ghi nhớ: “Ngày mai giờ Thìn ta liền tới cửa.”

Tiền viên ngoại nghe xong, vội vàng chấp tay hành lễ, nói: “Kẻ hèn tự mình cung kính chờ đợi.”

Tần Lưu Tây xua xua tay: “Lão thái thái không nên ở bên ngoài lâu, uống thuốc xong liền đưa trở về thành đi.”

Tiền viên ngoại chấp tay cung tiễn.

Tần Lưu Tây trước ánh mắt xoi mói của chúng nhân, xoay người đi về hướng xe ngựa của mình.

Còn chưa bước lên xe ngựa, chợt có một người nhào tới té trước mặt cô, âm thanh tiếp đất nặng nề, khói bụi mù mịt xốc lên khiến mũi cô phát ngứa.

Người nọ vừa muốn giơ tay: “Đại phu, cứu mạng ….”

Tần Lưu Tây đi sượt qua cánh tay gã, một ánh mắt cũng không thèm nhìn.

Quá diễn, không cần lãng phí thời gian của cô!

Ứng Nam: “!”

Đều nói lương y như từ mẫu đâu?

Máu lạnh thế!

“Xin hỏi công tử, chính là Bất Cầu đạo y?”

Tần Lưu Tây vừa muốn nhấc chân lên xe, bên tai liền truyền đến một tiếng hỏi chuyện, cô nghiêng đầu nhìn lại, nhìn đến một đôi con ngươi thâm thúy như đầm nước lạnh lẽo.

( Hết chương )