Chương 7: Diêm Vương Mặt Lạnh

[Đây là đại tiểu thư phủ tướng quân?]

[Nàng thật sự có thể nhìn thấy được chúng ta?]

[Ta thấy không giống đâu, ngươi nhìn nàng xem, có thấy một chút phản ứng nào không.]

[Chả nhẽ công chúa gạt chúng ta à?]

[Nhưng mà lại gần nàng, thật sự ta cảm thấy rất ấm áp.]

Chúng quỷ nghị luận sôi nổi, thanh âm ồn ào khiến Mạnh Vãn Thu không chịu được nữa trợn trắng mắt.

Công chúa?

Âu Dương Ngọc Tình đây là vừa quay người đã trực tiếp bán đứng mình sao.

Có nhiều quỷ như vậy trong phòng, xúc cảm lạnh lẽo tưởng chừng như sắp nuốt sống nàng.

“Các vị?”

“Làm phiền giấc mộng người khác thật sự là không lễ phép đâu.”

Nghe tiếng nói của Mạnh Vãn Thu, chúng quỷ đều ngạc nhiên mừng rỡ.

[Trời ơi! Nàng thật sự có thể nhìn thấy chúng ta.]

[Hơn nữa nàng lớn lên đẹp quá đi!]

[Giọng nói rất dễ nghe!]

Chúng quỷ vô cùng vui mừng.

Một nam tử mặc áo gấm mở miệng trước tiên: “Mạnh tiểu thư, ta là nhị công tử phủ Trung Dũng bá, hai ngày trước bị người ám hại, phụ mẫu đều cho rằng ta ham chơi nên đang tìm ta khắp nơi, ngươi có thể làm ơn thay ta chuyển lời cho phụ mẫu của ta không?”

Không chờ hắn nói hết, một lão quỷ rất nhiều tuổi khác đã mở miệng: “Ta là thương nhân cung cấp dược liệu cho hoàng thất triều Đại Linh, ta có giấu rất nhiều dược liệu quý giá ở một chỗ bí mật, có thể giúp ta chuyển lời đến người nhà ta không, đến lúc đó ta sẽ có hậu lễ cảm tạ.”

“Ta nữa! Ta nữa!” Một tiếng nói non nớt vang lên: “Mạnh tỷ tỷ, đệ là tiểu nhi tử nhà lễ bộ thị lang, tỷ có thể thay đệ đến thăm mẫu thân của đệ không? Bà ấy ngày ngày nhớ nhung đệ, tóc sắp bạc trắng cả đầu, mắt cũng khóc đến sắp mù rồi.”

…..

Trong khuê phòng rộn rã, chúng quỷ sôi nổi xin nàng giúp đỡ.

Mạnh Vãn Thu giơ tay: “Dừng!”

Chúng quỷ im tiếng.

Ai có thể nói cho nàng biết, địa phủ ở cổ đại đóng cửa rồi sao?

Vì sao nhân gian có nhiều quỷ chưa đi đầu thai như vậy?

Nàng chỉ tay vào Âu Dương Ngọc Tình đang ngồi ở chỗ xa: “Ngươi, lại đây.”

Trên đời này, người biết nàng có thể nhìn thấy quỷ, ngoại trừ công chúa quỷ này ra thì còn ai nữa?

Âu Dương Ngọc Tình vừa cười ngại ngùng vừa đi tới, nói chuyện hơi chột dạ: “Ta chỉ là tùy tiện ra ngoài lượn mấy vòng thôi, kết quả bọn họ đều theo ta trở về.”

“Chỉ tùy tiện đi dạo là có thể có nhiều quỷ như thế theo ngươi về?”

“Hắc hắc, bọn họ đều là người quen cũ hoặc tiểu bối cũ của ta, có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên mới chậm chạp chưa đi đầu thai.”

Sau đó nàng ta tiến đến bên tai Mạnh Vãn Thu thần bí thương lượng: “Lúc chạng vạng ta nghe ngươi nói ngươi muốn tích cóp công đức.”

Nàng ta cười gian xảo: “Nhạ, những người này đều là công đức mà ta đưa tới cho ngươi đó.”

Nói xong, nàng ta còn chớp chớp mắt với nàng.

Mạnh Vãn Thu sửng sốt, lúc đó nàng ta cách mình rất xa mà?

Cũng nghe được nữa sao?

Dường như có thể nghe được tiếng lòng của Mạnh Vãn Thu, Âu Dương Ngọc Tình đáp lời: “Từ lúc ngươi giúp ta cởi bỏ cấm chế thì ta trở nên rất lạ, thanh âm bên tai rất nhiều, ngoài thanh âm của ngươi ra, ta chỉ cần đi ngang qua một nơi nào đó đều có thể nghe thấy được rất xa.”

Mạnh Vãn Thu không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Vua nhiều chuyện! Vô cùng xứng danh.”

Âu Dương Ngọc Tình cười hắc hắc: “Vậy… bọn họ?”

Chúng quỷ nín thở, rất sợ nàng từ chối.

Mạnh Vãn Thu nhìn quét một vòng, tất cả đều là công đức mà Âu Dương Ngọc Tình đưa đến cho nàng.

Cơm đã dâng tận miệng, không lý do gì không đớp!

“Ta sẽ cố gắng.”

Nghe được Mạnh Vãn Thu đồng ý, chúng quỷ đều nhẹ nhõm.

Bọn họ ai cũng có mong muốn, nhưng lại không cách nào thực hiện.

Nàng quay lại điện Càn Khôn đổi một cây bút và một quyển notebook, bị trừ thêm 5 điểm công đức nữa.

Đau lòng!

Nhưng nhìn trước mặt có nhiều công đức như vậy, nàng lại bình thường.

Âu Dương Ngọc Tình chỉ huy bọn họ xếp thành hàng, để Mạnh Vãn Thu ghi chép cho từng người một.

[Nhị công tử Hoàng Diễn Đình phủ Trung Dũng bá, muốn chuyển lời hắn đã chết cho phụ mẫu hắn biết.]

[Hoàng thương buôn dược Tần Hữu Văn, muốn chuyển lời đến thê tử chỗ giấu dược quý.]

[Công tử lễ bộ thị lang, đi thăm mẫu thân.]

[Phu nhân phủ Dương Bình hầu, chuyển lời đến nữ nhi, nàng gửi gắm trái tim cho sai người, ngăn cản xuất giá.]

[Hộ bộ thượng thư, bị cấp dưới vu oan, ngậm oan mà chết, giúp giải oan.]

Viết đến nay, Mạnh Vãn Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị hộ bộ thượng thư này, nhìn tướng mạo không hề giống hạng người đại gian đại ác.

Nếu nhớ không lầm thì nhà mẫu tộc của Liễu thị chính là hộ bộ thượng thư đương nhiệm.

“Ngươi nói là cấp dưới, vậy ngươi biết người này là ai sao?”

Hộ bộ thượng thư nhớ đến người cấp dưới ngày xưa hắn vô cùng tín nhiệm, sắc mặt âm u đến cực điểm.

“Liễu Khung!”

Mạnh Vãn Thu lộ ra thần sắc hiểu rõ.

Hộ bộ thượng thư tiền nhiệm chợt nhớ đến Liễu Khung đã gả nữ nhi vào phủ tướng quân.

Tính ra đó cũng là nhà ngoại tổ của Mạnh Vãn Thu.

“Mạnh cô nương, ta biết việc này không liên quan đến phủ tướng quân, ta cũng không muốn cái gì khác, chỉ muốn có thể rửa sạch oan khuất cho bản thân thôi.”

“Không sao, không thể để người trung thành vô duyên vô cớ bị oan khuất được, ta sẽ tìm cách giải oan cho ngươi, ngươi tạm thời chờ một thời gian.”

[Ngũ hoàng tử của nước Kỳ Vân, muốn về nước.]

Cừ thật, hoàng tử nước láng giềng cũng có mặt trong đám người ở đây, thật là thâm sâu.



Mạnh Vãn Thu đọc lại quyển notebook đã viết đầy chữ, mãi đến khi nhớ hết tâm nguyện của chúng quỷ hồn mới buông xuống.

Sau đó nàng bảo chúng quỷ giải tán, nàng sắp xếp, phân chia cần thận cái nào cần gấp gáp, cái nào có thể thong thả.

Âu Dương Ngọc Tình vẫn chưa đi, nàng ta lẳng lặng đến ngồi cạnh Mạnh Vãn Thu.

Nàng ta rất tò mò, Mạnh Vãn Thu từ nơi nào biến ra một quyển sổ như vậy, còn có cây bút không cần chấm mực cũng có thể viết liên tục nữa.

Sau đó nhớ đến Mạnh Vãn Thu hết ngốc trong một đêm, những việc này đều rất kỳ lạ, nhưng nàng ta thông minh không hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát.

Hồi lâu sau, Mạnh Vãn Thu đã tính toán rõ ràng.

Chuyện của các quỷ hồn khác tạm thời để đó, trước tiên nàng phải đến phủ Trung Dũng bá một chuyến.

Nhị công tử Hoàng Diễn Đình của phủ Trung Dũng bá đã chết, nhưng người nhà đều nghĩ rằng hắn ham chơi nên đang điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.

Theo như Hoàng Diễn Đình nói, hiện nay thi thể của hắn vẫn còn nằm trong giếng ở một viện tử hẻm Liễu Xuân, hắn chết rồi mà vẫn chưa biết là ai hại hắn.



Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Vãn Thu đang định đến phủ Trung Dũng bá thì nhận được tin ở trước sân, nói lục hoàng tử đến tìm nàng.

Mạnh Vãn Thu hiển nhiên ngây ra một chút, lục hoàng tử?

Hắn với nàng có qua lại gì với nhau?

Chỉ là nàng khôi phục rất nhanh, đi về phía tiền thính.

Vừa bước vào tiền thính, nàng nhìn thấy một thiếu niên mặc hoa phục được làm bằng gấm đang ngồi ngay ngắn trên ghế dành cho khách, mặt mày có vài phần tương tự với tam hoàng tử vừa gặp mấy hôm trước.

Bên cạnh hắn là một nam nhân toàn thân khoác gấm đen, nam nhân này nhìn thành thục hơn thiếu niên kia vài phần, hắn ngồi nghiêm chỉnh bên kia, đôi mắt dưới hàng mày kiếm rực rỡ lấp lánh, khiến cho người ta có cảm giác xa cách vô cùng.

Người sống chớ gần.

Lúc này hắn bỗng cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Mạnh Vãn Thu không thu lại ánh mắt, cũng không thèm giấu việc nàng đang đánh giá hắn.

Nếu nàng không nhìn lầm thì xung quanh cơ thể của người này có ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, đó chính là thứ chỉ có người mang công đức to lớn trong người mới có được.

Nàng nhìn thẳng hắn, gật đầu, xem như chào hỏi.

Hiện nay trong phủ tướng quân không có nam chủ nhân nào có thể gánh vác, cho nên chỉ có Liễu thị ra tiếp khách.

Bà ta rất buồn bực, vì sao lục hoàng tử lại đến tìm cái người trong Thu Lan uyển đó.

Chẳng qua đang trước mặt người khác, bà ta cần phải thể hiện mình dịu dàng hiểu lễ.

“Mạnh Vãn Thu, vị này chính là lục hoàng tử điện hạ, còn vị kia…”

Liễu thị chưa từng gặp qua, tạm thời không biết nên xưng hô như thế nào, nhưng nhìn phong thái của hắn, có thể nhận ra được người này nhất định cũng rất tôn quý.

Lục hoàng tử tiếp lời: “Đây là cửu hoàng thúc của ta.”

Liễu thị kinh hãi, đây chính là Diêm vương mặt lạnh gϊếŧ người vô số trong lời đồn?