Chương 47

Chương 47

Tiểu Tuyết còn muốn giải thích lại bị đại thúc hiếm khi được thể hiện tư thái anh trai trừng mắt. Dù sao cũng đang học Đại học, sau này rồi nói. Còn lâu mới gả cho Liễu ngu ngốc kia. Trong lòng nghĩ vậy nên cũng bình thường trở lại. Hòa hòa thuận thuận ăn xong bữa sáng. Liễu Vĩnh Nhạc đưa 'nữ bạo lực' trở lại trường học. Lâm Hình Tố đưa đại thúc đi làm, Hà Kỳ thì ở nhà một mình chỉnh lý lại bản thiết kế chưa hoàn thiện của hôm qua. Tối qua đã bảo bác Quân đến chỗ chú Lương phục chế lại hệ thống điều khiển điện thoại đại thúc. Cho dù không ở bên người đại thúc, cũng có thể tùy thời quan sát đại thúc, đáng tiếc là chỉ nghe được mỗi thanh âm. Đúng rồi, gọi điện cho đại thúc.

"Alo, Thiên Thiên. Tôi là Hà Kỳ này." Hà Kỳ sửa lại tên mình trên điện thoại đại thúc thành 'Tình yêu'.

"A, là cậu à. Thì ra 'Tình yêu' chính là cậu a!" Đại thúc lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua có một người tên 'Tình yêu' gọi cho mình. 'Tình yêu' này là có ý gì chứ.

"Chẳng lẽ tôi không phải 'Tình yêu' của anh sao?"

"Cái gì gọi là 'Tình yêu'?" Đại thúc lần đầu tiên nghe thấy cái từ này.

"Anh ~~~~~!" Hà Kỳ thật sự không còn lời nào để nói. Thật muốn hung hăng gõ đầu đại thúc một cái. "Quên đi, Thiên Thiên. Không được để điện thoại vào túi quần."

"Vì sao?"

"Không vì sao cả. Nghe theo là được." Hi ~~~ (tiếng cười :v) Liễu Vĩnh Nhạc đã từng nói cái điện thoại này ngoại trừ hai camera bên ngoại, còn có mấy cái camera lỗ kim không dễ phát hiện. Có thể chụp được toàn bộ xung quanh.

"Ừ! Tôi lấy ra rồi. Bệnh nhân đến, tôi có việc rồi."

"Ừ. Anh đi nhanh đi." Đặt điện thoại xuống, kết nối với máy tính rồi mở hệ thống quay lén. Như vậy có thể vừa làm việc vừa được nhìn đại thúc.

Bên kia, Liễu Vĩnh Nhạc lái xe chở Tiểu Tuyết đến trường học. Vừa dừng xe ở cổng, một cô ả trang điểm đậm liền tiến lên đón. Bước tới trước xe, quen thuộc mở cửa, ôm cổ Liễu Vĩnh Nhạc.

"Nhạc Nhạc, hôm qua đi đâu vậy? Không tìm thấy anh a." Đôi mắt nữ nhân tô đậm tựa như ma, ngọt giọng nũng nịu. Ngực lớn còn không ngừng cọ lên mặt Liễu Vĩnh Nhạc.

"Hừ!" Không thấy tâm không phiền. Loại người này mà muốn theo anh ta, cửa nhỏ cũng đừng hòng qua.

"Nhạc Nhạc. Đây là 'người mới' của anh à! Dáng dấp cũng không quá nổi bật a!" Đáng giá cẩn thận Tề Tiểu Tuyết, cho ra kết luận.

"Mặc kệ cậu. Tôi xuống xe. Làm cho tốt nhiệm vụ được giao của cậu là được. Tôi trong khoảng thời gian này không rảnh về nhà, coi chừng anh tôi cho tốt."

"Yên tâm. Tề đồng học. Học tập tốt nhé. Tôi sẽ chăm sóc đại thúc, không để Dennis kia nhân cơ hội lợi dụng đâu."

"Hừ! Còn cậu. Tự chăm sóc chính mình đi. Được rồi. Gặp lại sau."

"Gặp lại sau." Cung tiễn lão Phật gia.

Yêu nữ ôm cổ Liễu Vĩnh Nhạc bất mãn oán trách: "Thì ra không phải 'người mới' của anh a! Sao lại để cô ta ngồi xe anh."

"Kỳ Doanh. Ghen sao! Đến, ba* một cái!" Vừa nói vừa không an phận đưa tay sờ vào trong quần.

(*ba: dựa theo kinh nghiệm của mình thì đây là từ tượng thanh, tượng thanh cho cái gì thì... bạn nào hay đọc H văn thì rất hay thấy từ này =]] Hãy nhớ lại đi, cái chỗ na ná thế này này "phát ra âm thanh da^ʍ mỹ 'ba ba ba'" ý, kiểu kiểu thế :v Đó, hiểu vấn đề chưa ._.)

"Không đứng đắn. Hôm nay đi ký túc xá hay khách sạn?" Ngoài miệng nói không đứng đắn tay đã không an phận sờ loạn trên l*иg ngực rắn chắc của Liễu Vĩnh Nhạc.

"Giả đứng đắn. Đi, đi khách sạn. Tối qua tôi nhớ em lắm đó. Hầu hạ tôi cho tốt."

"Vậy, Nhạc Nhạc. Chúng ta đi." Chưa nói xong đã ngồi lên đùi Liễu Vĩnh Nhạc.

Ở một chỗ khác. Tối qua Lâm Hình Tố phân phó xuống dưới, tại những nơi đại thúc có khả năng xuất hiện, đều lắp đặt camera lỗ kim. Chỉ bản thân có thể nhìn được. Hơn nữa lại đang phục chế hệ thống ở chỗ Liễu Vĩnh Nhạc. Như vậy không chỉ có thể nhìn thấy đại thúc, mà còn nghe được tiếng đại thúc. (thằng này có vẻ cao tay nhất nè bà con = _,=)

"Thiếu gia. Có người âm thầm cản trở chúng ta. Không ai nhận làm cho chúng ta hết. Thứ cho tôi vô năng, không cách nào tra ra người đằng sau. Phòng ở của ngài chỉ sợ không xây được trong hôm nay." Thụy Đức vẻ mặt xấu hổ nói với Lâm Hình Tố.

"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Hình Tố lơ đễnh. Việc này nhất định do thằng Hà Kỳ kia làm. Không nói cũng biết chắc chắn hắn sẽ không để mình vào ở dễ dàng như thế.

"Tất cả các công ty đều tránh chúng ta. Không dám nhận."

"Không nói là ta sao?"

"Có, nhưng không nói có vẻ tốt hơn. Bọn họ hình như rất sợ chúng ta. Biết là chúng ta liền im bặt. Hỏi nguyên nhân nhưng họ đều không trả lời. Một số công ty nhỏ ngay cả cửa cũng đóng lại, không cho chúng ta vào."

"Ở giới kiến trúc thì ai có quyền lực nhất?"

"Là tập đoàn Phong Hoa. Tôi định đi tìm bọn họ. Vừa hay ngài lại bảo tôi điều tra công ty Hà Kỳ."

"Ta biết rồi. Chờ ta phân phó. Đi xuống trước đi."

Hà Kỳ này thật sự là tìm hết mọi cách để cản trở, tưởng không để cho ta xây phòng thì ta chịu thua sao? Lấy điện thoại gọi cho Tiểu Tuyết. "Alo, Tiểu Tuyết. Có việc cần cô." (nó đi mách lẻo kìa :v)

"Có chuyện mau nói. Tôi đang bận."

"Hà Kỳ cản trở chúng tôi, không để chúng tôi xây phòng. Tôi vốn định xây thêm luôn một phòng cho cô đấy."

"Hắn dựa vào cái gì mà cản trở?"

"Nhà hắn mở công ty kiến trúc."

"Tìm nhà khác."

"Nhà hắn lũng đoạn."

(*Lũng đoạn: tập trung vào trong tay mình mọi đặc quyền để từ đó khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh độc quyền...)

"Tự mình nghĩ cách đi. Tôi bận lắm. Không rảnh lo chuyện của mấy người. Không cần xây cho tôi. Tôi về thì cùng anh trai ở chung phòng. Sửa lại gian phòng của anh tôi một chút." Buồn cười, tôi là cái gì của Hà Kỳ chứ? Nói hắn cũng chẳng nghe đâu. "Anh tôi nói có lẽ hắn sẽ nghe. Anh tìm anh tôi ấy."

"Quên đi. Để tôi tìm cách khác!" Con bé chết tiệt này.

"Ờ. Tôi cúp đây."

"Ừ."

Hừ, con bé chết tiệt, chẳng giúp được cái gì. "Thụy Đức, đến Bắc Kinh một chuyến. Mời đội ngũ kiến trúc tốt nhất ở đó đến."

"Vâng."

.

Chương 48