Chương 48

Chương 48

Ba tên an ổn 'định cư' trong nhà đại thúc. Mỗi tên một phía Đông Tây Nam. Có ba người bảo hộ đại thúc, Tiểu Tuyết dự định buông tay đánh cược một lần, chuyên tâm kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình.

Hôm nay gió nhẹ ấm áp, nắng trời tươi đẹp, là một ngày thích hợp để đi chơi. Liễu Vĩnh Nhạc được Mạc Kỳ Doanh hầu hạ xong xuôi. Thoải mái nằm trên giường không muốn động. Mạc Kỳ Doanh này kỹ thuật càng ngày càng tốt rồi. Khiến cho mao mạch huyết quản đều triệt để thoải mái. Nhớ lại ngày hôm qua ở trong toilet bệnh viện tự an ủi. Cảm giác thật ủy khuất a! Nếu đại thúc có thể chủ động như Mạc Kỳ Doanh thì tốt rồi. Nhưng mình không phải là thích cái âm nhu ngượng ngùng thanh thuần của Thiên Thiên sao? Ai! Bản thân mệnh tiện a!

Một cái tay trắng muốt phủ lên l*иg ngực rắn chắc của Liễu Vĩnh Nhạc: "Đang suy nghĩ cái gì? Lúc này muốn không phải là em sao? Nhạc Nhạc, chẳng lẽ em hầu hạ anh không thoải mái sao?"

Liễu Vĩnh Nhạc xoay người nằm sấp lên thân thể Mạc Kỳ Doanh: "Cục cưng, tôi gặp phải phiền toái. Tôi bị rơi vào bẫy rồi."

"Sao? Nhạc Nhạc, có chuyện gì mà Liễu đại thiếu gia anh không giải quyết được a!"

"Tôi thích một người nam nhân, có lẽ là thích. Lần thứ nhất tôi nhìn thấy y, không có cảm giác gì. Lần thứ hai nhìn thấy y, có cảm giác tim đập thình thịch. À, em gặp rồi. Cái người mấy hôm trước đến trường học tìm em gái, chính là y."

"A, là y sao! Dáng dấp coi như không tệ. Là một mỹ nhân. Chỉ là có chút không tự nhiên, nói chuyện với người xa lạ cũng không dám ngẩng đầu."

"Mấy ngày nay trong đầu đều là hình ảnh của y. Mở mắt nhắm mắt đều thấy y trước mắt."

"Không thể nào! Nhạc Nhạc yêu rồi. Kỳ tích a!" Mạc Kỳ Doanh vừa ghen tị lại vừa kinh ngạc bưng khuôn mặt yêu nghiệt của Liễu Vĩnh Nhạc. Người này mặt ngoài thoạt nhìn phong lưu thành tính, háo sắc ham chơi. Kỳ thật chưa từng có người nào có thể đi vào lòng hắn. Mình cũng giống như người chị mà yêu thương hắn, không có toan tính xấu, mới có thể ở lại bên cạnh hắn lâu như vậy. Nếu như những nữ nhân khác khóc lóc muốn hắn cho mình một cái danh phận, chỉ sợ đã chẳng còn ở chỗ này. Chính mình đành dung phương pháp lấy lùi để tiến này để ở bên cạnh hắn.

"Tôi yêu sao?" Liễu Vĩnh Nhạc mờ mịt nói, chưa từng biết cảm giác yêu đương là cái gì, không lẽ cái này là cảm giác yêu? (cái yêu anh nói lúc đang nằm trên người gái khiến tuôi chả cảm thấy giá trị đếch gì =.,=)

"Đúng vậy! Ngày đêm mong nhớ chẳng lẽ không phải yêu sao? Lấy kinh nghiệm nhiều năm của em phán đoán. Nhạc Nhạc, anh yêu rồi." Em hiểu rõ cảm giác này nhất, chính em không phải đối với anh như vậy sao.

"Tại sao tôi phải yêu y? Mới thấy qua có vài lần!"

"Cái này là vừa thấy đã yêu. Hơn nữa bản thân trời sinh có một loại lực tương tác. Người bên cạnh anh ngoại trừ cha mẹ anh chị em, đều tiếp cận anh vì có mục đích. Theo em thấy, người kia không phải cái loại người có toan tính này. Cho nên y mang cho anh cảm giác thoải mái. Ở bên cạnh y, anh có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình. Không cần quan tâm mỗi câu nói có đem lại tổn thất gì cho mình không. Đây là cái thứ nhất, quan trọng hơn, người kia đẹp. Quả thật có thể để lại ấn tượng khắc sâu cho người khác. Là em, em cũng sẽ chú ý y. Em phân tích không sai chứ!" Mạc Kỳ Doanh không hổ là người lưu lại bên người Liễu Vĩnh Nhạc lâu nhất. Liếc mắt liền có thể nhìn rõ lòng người. Nếu ở cung đình cổ đại, tuyệt đối sẽ được chọn làm hoàng hậu.

"Cục cưng, em thật lợi hại. Tôi hiểu rồi, vậy bây giờ làm thế nào. Tôi hiện tại đã vào nhà y ở rồi." Làm sao để đại thúc biết rõ tâm ý của hắn đây?

"Thường xuyên nói với y, anh thích y. Nhưng đừng quá nóng lòng cầu thành (muốn thành công), có thể sẽ không như ý nguyện. Kiểu người như thế tương đối trì độn, không biết bao giờ y mới phát hiện tâm ý của anh."

"Đã hiểu! Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Chưa đến mười một giờ."

"Tôi đi đón y tan tầm. Mà em giúp tôi việc này đi."

"Việc gì?"

"Em gái y là Tề Tiểu Tuyết, thường hay trở ngại tôi tiếp cận Thiên Thiên. Em nghĩ cách ngăn trở cô ta đi, nghe nói cô ta đang mở một gian hang nhỏ, ở gần trường học. Em lại học kinh doanh, đi giúp cô ta, lại để cô ta bận rộn không có thời gian quản tôi."

"Thì ra y gọi là Thiên Thiên. Tề Tiểu Tuyết đúng không! Yên tâm, em rất giỏi đối phó phụ nữ. Anh cứ yên tâm đi! Nhạc Nhạc, chúc anh thành công!"

"Cảm ơn! Cục cưng em tốt nhất. Tôi đi đây. Có việc thì gọi cho tôi."

"Ừ." Đưa mắt nhìn Liễu Vĩnh Nhạc rời đi. Khuôn mặt tràn ngập tươi cười lập tức biết thành bi ai. Yêu hắn thì để cho hắn hạnh phúc. Rửa đi khuôn mặt trang điểm đậm, đơn giản bôi một chút kem dưỡng, thay đổi quần áo bình thường. Cởi giày cao gót, thật sự có một loại cảm giác thanh thuần, tự nhiên tựa bông sen.