Chương 46

Chương 46

"Thiên Thiên, anh làm sao vậy? Khó chịu à? Có sao không?" Lâm Hình Tố lo lắng tiến lên xem Thiên Thiên thế nào, có phải đau bụng không? Sao cứ nằm sâp như thế?

"Không được qua đây. Mau đi ra. Các cậu không thấy em gái tôi còn chưa mặc quần áo sao? Nhanh đi ra a!" Đại thúc gấp đến muốn dậm chân.

Ba tên lúc này mới tỉnh ngộ lại. Ra là 'nữ bạo lực' chưa mặc quần áo. Thật nhỏ! Cái dáng người này cũng có đáng để chú ý, trước sau như một. Có vẻ đại thúc không có chuyện gì, cả ba thoải mái bước ra ngoài. Không hề có hứng thú với 'nữ bạo lực' tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Đại thúc thấy ba tên rời đi, vừa khóc vừa nói với Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, thực xin lỗi. Anh hại em rồi." Ngược lại Tiểu Tuyết lại mang vẻ mặt lơ đễnh. Không phải chỉ là bị nhìn một chút thôi sao? Cũng không mất miếng thịt nào. Trường mỹ thuật còn có một đống người mẫu khỏa thân cơ. Chuyện này căn bản không có gì. Đại thúc từ thôn lên, rất xem trọng quan niệm cũ. Nữ nhân nếu bị nhìn thấy thân thể, trong sạch cả đời đều bị hủy. Trừ khi ~~~~~

"Anh, cái này có gì đâu? Đừng khóc. Nhanh ngồi dậy khỏi người em. Em phải mặc quần áo a!" Tiểu Tuyết đẩy đại thúc ra. Cái giường này nằm thật dễ chịu. Tối hôm qua tắm xong cảm giác rất thoải mái, dù sao trong phòng chỉ có anh trai, không mặc quần áo cũng được, ngủ trần. Càng khỏe mạnh.

"Yên tâm. Anh sẽ bắt bọn họ chịu trách nhiệm với em." Đại thúc quyết định.

"Em mặc quần áo tử tế rồi đi ra, về sau không được ngủ như vậy nữa,nghe chưa?"

"Dạ!" Bất đắc dĩ trả lời. Ngủ trần thì sao, cũng lười giải thích rõ ràng với anh trai.

Tiểu Tuyết đại thúc sửa soạn xong xuôi, ra khỏi phòng Hà Kỳ. Ba tên đã nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn. Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Thật phong phú! Nhưng mà hiện tại đại thúc không có tâm trạng nhìn mấy món này. Mang theo tâm tình ngưng trọng. Đứng trước mặt ba tên kéo Tiểu Tuyết vẻ mặt 'không hề gì' ngồi xuống. Trịnh trọng nhìn ba tên phía trước. Ba tên lần đầu tiên thấy đại thúc 'nghiêm túc' như thế, muốn cười lại không dám, nhịn cười thật khó chịu.

"Tôi có lời muốn nói." Đại thúc lên tiếng, "Chuyện vừa rồi xảy ra, trong mấy cậu phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm với em gái tôi." Lời vừa nói ra, toàn bộ đều xôn xao.

"Không không ~~ Tôi mắc chứng mù tạm thời. Chuyện vừa xảy ra tôi chẳng nhìn thấy cái gì cả." Liễu Vĩnh Nhạc bị dọa sợ hấp tấp biện bạch. Chịu trách nhiệm? Với 'nữ bạo lực'? Dọa chết người ta! Cái 'nhân bánh' này nghìn vạn lần đừng có rơi lên đầu mình.

"Tôi cũng vậy/Tôi cũng thế." Những tên khác nhao nhao hùa theo.

"Các cậu không được cự tuyệt, tôi quyết định rồi. Liễu Vĩnh Nhạc, cậu phải lấy em gái tôi." Vẻ mặt 'cậu mà cự tuyệt tôi liền liều mạng với cậu' nhìn hắn.

Liễu Vĩnh Nhạc sợ hãi đứng phắt dậy phản đối, thế nào lại trúng mình. Rõ ràng là cả ba tên nhìn thấy cùng lúc mà. Đang định lên tiếng thì bị Hà Kỳ kéo xuống: "Rồi rồi! Hắn đã đồng ý! Hắn sẽ chịu trách nhiệm."

Liễu Vĩnh Nhạc nghe xong muốn cho Hà Kỳ một đấm. Đây không phải là đẩy mình vào hố lửa sao. Hà Kỳ vứt cho hắn một ánh mắt để hắn yên tĩnh lại, 'Chút nữa giải thích cho cậu'.

"Được! Quyết định như vậy đi." Đại thúc kiên định nói. Dennis vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Liễu Vĩnh Nhạc. Đương nhiên cũng xen lẫn chút hả hê.

Hà Kỳ kéo Liễu Vĩnh Nhạc đến phòng của mình, đóng cửa lại. "Tốt nhất là cậu giải thích cho hợp lý. Bằng không tôi tặng luôn 'nữ bạo lực' cho cậu đấy." Liễu Vĩnh Nhạc tức giận nói.

"Đại điển, cậu nghe tôi nói đã."

"Nói!"

"Cậu đần thế! Nếu như trở thành em rể của đại thúc, về sau muốn tìm đại thúc muốn mời đại thúc đi đâu, ôm đại thúc đều có lý do chính đáng. Thành em rể đại thúc, với mức độ yêu thương 'nữ bạo lực' của y, còn không đối với đứa em rể là cậu muốn gì được nấy sao."

"Cũng đúng." Liễu Vĩnh Nhạc gật gật đầu, "Thế nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải kết hôn với 'nữ bạo lực' đó! Tôi chịu."

"Đầu óc cậu thoái hóa hết rồi. Hiện tại các cậu mới năm thứ hai đại học, đại thúc sẽ không vội vã cho hai người kết hôn sớm thế đâu. Muốn kết hôn thì ít nhất phải hai năm nữa. Trong hai năm này chẳng lẽ lại không thay đổi được gì, nếu như Thiên Thiên thích cậu, cậu muốn 'kết' Thiên Thiên cũng không từ chối. Huống chi cậu cho rằng 'nữ bạo lực' sẽ chịu gả cho cậu sao! Cậu nghe thử đi." Hé cửa ra một chút, liền nghe được âm thanh tức giận của Tiểu Tuyết, "Em mới không cần gả cho hắn." "Nghe chưa. Yên tâm. Con bé kia sẽ không chịu gả cho cậu đâu. Cho dù có thì tôi cũng sẽ giúp cậu."

(*kết: nảy sinh quan hệ :v Mềnh chưa tìm được từ nào hợp cả nên cứ tạm để vậy đã)

Liễu Vĩnh Nhạc nghĩ nghĩ thấy lợi nhiều hơn hại, cùng lắm thì cho 'nữ bạo lực' một khoản tiều rồi để cô ta biến mất luôn, vì vậy gật đầu đồng ý. Thương lượng hoàn tất, hai người mang theo suy nghĩ của mình đi ra. Nghe thấy đại thúc đang tận tình khuyên bảo Tiểu Tuyết.

"Liễu Vĩnh Nhạc dáng dấp không tệ. Gia cảnh có lẽ cũng không tồi. Hơn nữa trong ba người, hai người bọn em gần tuối nhất, lại còn là bạn học. Lại nói cậu ấy cũng giúp anh rất nhiều lần. Nhân phẩm tuyệt đối không xấu. Hai người là thích hợp nhất ~~~~ "

"Anh có biết hắn ~~~~ "

Không để Tiểu Tuyết nói xong, Liễu Vĩnh Nhạc tiếp lời nói, "Thiên Thiên, anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt Tiểu Tuyết. Tôi sẽ chịu trách nhiện với cô ấy." (Nghe kịch quá =.,=)

"Được, tốt lắm. Không được bắt nạt em gái tôi đấy." Đại thúc mang tâm tình nặng nề 'bán' em gái cho người khác.

Chẳng yên tâm gì cả! Liễu Vĩnh Nhạc trong lòng bi ai. Còn không biết là ai bắt nạt đâu.

———

[Tiểu Tuyết đã thành công quang minh chính đại dẫn sói vào nhà, dự tính cần nghỉ ngơi mấy chương. Một mình đại thúc phải đối phó với đám sói con rồi.]