Chương 36

Chương 36

Liễu Vĩnh Nhạc thành thành thật thật mà nói cho hắn cả chuyện. Hà Kỳ tức giận trừng Liễu Vĩnh Nhạc. "Lúc trước đã đoán bộ điện thoại kia không đơn giản. Không ngờ không đơn giản như vậy. Kĩ thuật mới của nước ngoài sao."

"Sản phẩm mới nhất của nước Anh. Trong nước chỉ có hơn mười bộ. Chỉ Nhạc Ngật nhà tôi có."

"Nước Anh, bảo sao tên Dennis kia biết rõ. Cậu đã điều tra thằng ấy chưa? Nhân phẩm gia thế bối cảnh. Tôi cùng Thiên Mạc giao dịch không sâu, không hiểu rõ thế lực bọn họ lắm."

"Tôi ngược lại biết ông chủ Thiên Mạc Lâm Mặc Hàn. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng biết thực lực của họ nhiều ít thế nào."

"Bác Quân, gọi cho thám tử tư của ta. Cho hắn trong vòng 30 phút tìm ra tất cả các tư liệu về Dennis Lâm tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị."

Liễu Hà hai người chờ đợi kết quả, đồng thời dùng hệ thống vệ tinh theo dõi đại thúc. Vệ tinh cho thấy đại thúc cùng cái tên kia đã tới Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Có vẻ chơi thực vui vẻ a! Nghe tiếng đại thúc cười, trong đầu hai người tự động hiện lên nụ cười ôn nhu của đại thúc. Thế nhưng trong lòng lại thấy tức giận (chém ._. nguyên: nộ tòng tâm sinh). Đại thúc là đang ôn nhu cười với thằng Dennis kia a. Một luồng lửa lớn mạnh mẽ từ sau gáy xộc ra.

"Đi. Đi tìm bọn họ."

"Đi. Chúng ta đi, dám ở địa bàn của ta đùa giỡn người của ta. Không nhịn được nữa." Hai người ngồi trên xe. Bác Quân phóng với vận tốc 180km/h về phía Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Chốc lát sau thám tử đã gọi điện thoại tới. "Thiếu gia, đã tra được tư liệu về Dennis."

"Nói."

"Dennis Lâm tên thật là Lâm Hình Tố. Con trai cả tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị. Trước kia du học bên Anh. Mới trở về nước gần đây. Thực tập ở bệnh viện Lâm thị trên danh nghĩa là thực tập sinh. Cao 1m86, 22 tuổi. Bên Anh học tại Đại học lâm sàng y sư bác sĩ Edinburgh. Đồng thời học cả công thương quản lí, cũng đã lấy được học vị tiến sĩ."

"Ha hả. Đại điển, so với học sinh tam lưu cậu thì tốt hơn nhiều lắm."

"Hừ! Một con mọt sách, không hiểu phong tình. Nói bối cảnh Lâm thị."

"Tập đoàn Thiên Mạc Lâm thị là tập đoàn thiên về ngành Y tế. Tất cả thành phố lớn đều có bệnh viện quy thuộc. Công ty xung quanh đây thì có Dược nghiệp Thiên Mạc, công ty dụng cụ điều trị Thiên Mạc v.v... Bệnh viện Thiên Mạc quốc tế cùng bệnh viện Hoàng gia nước Anh là bệnh viện anh em, quan hệ mật thiết. Bọn họ có đoàn thể nghiên cứu khoa học của chính mình. Kĩ thuật chữa bệnh vệ sinh thuộc hàng đầu thế giới ~~~~ "

"Ta cũng không phải đi xem bệnh viện, nói trọng điểm." Liễu Vĩnh Nhạc không kiên nhẫn nghe đầu kia dong dài.

"Vâng, ông chủ Thiên Mạc Lâm Mặc Hàn từng được trao tặng phần thưởng thành tựu cả đời Y khoa nước Anh, được hoàng thất Anh coi trọng. Thực lực cùng Phong Hoa và Nhạc Ngật ngang nhau. Những tư liệu cá nhân khác rất khó điều tra, cần thêm thời gian."

"Được rồi, tiếp tục điều tra sinh hoạt cá nhân của Dennis." Tuy rằng những tư liệu này đều là tư liệu công khai vô nghĩa, không có giá trị thực tế. Nhưng cũng đã đại khái hiểu được thực lực đối thủ. Hà Kỳ khó khăn sáng tỏ, hắn đối với người này không hiểu biết một chút nào. Thậm chí ngay cả bộ dáng như thế nào cũng không biết. Ứng phó ra sao thì phải đợi thăm dò 'đặc tính' của cậu ta đã rồi nói sau.

"Vâng, thiếu gia."

Cúp điện thoại, hai người đều không nói chuyện. Chỉ cau mày nghe tiếng cười của đại thúc. Càng nghe mày càng nhíu chặt. Thế nhưng ai cũng không muốn tắt nó đi.

Lâm Hình Tố mang Thiên Thiên đi vào Bất Dạ Thành. Đại thúc lần đầu tiên đi chơi buổi tối. Tiểu Tuyết không cho y ra ngoài vào thời điểm này, nên cũng không biết thành phố ban đêm đẹp như vậy, phồn hoa như vậy. Mấy hôm trước vào ban đêm cũng đi qua đường cái một lần. Thế nhưng khi đó chỉ có ánh trăng thực đẹp thực lạnh lẽo. Hôm nay mới là chân chính thấy được sức hấp dẫn của "thành không đêm". Lâm Hình Tố lấy ra một tấm thẻ đưa cho người giữ cửa. Người nọ vừa thấy lập tức cúi đầu khom lưng mời hắn vào.

"Cậu không phải có hai vé vào cửa sao? Như thế nào hai người chỉ cần một vé là có thể vào? Vậy bảo Tiểu Tuyết đến. Cậu còn một vé a!"

Đại thúc thấy Lâm Hình Tố chỉ lấy ra một vé 'Vào cửa' mừng thầm được thuận tiện rồi. Tiết kiệm một vé.

Lâm Hình Tố ghen tị với Tiểu Tuyết. Sao có thể khiến đại thúc quan tâm như vậy. Thời thời khắc khắc đều không quên cô ta. Vừa rồi vì để đại thúc không gọi cô ta mà cố ý nói dối. Trong lòng có chút tức giận em gái đại thúc. Nhất định phải 'xách' Tiểu Tuyết bên người đại thúc đi. Trước mắt lại phải tiếp tục nói dối: "Vé 'Vào cửa' này là dành cho hai người. Không có thừa cái nào rồi."

"A. Như vậy a!" Miệng nhỏ rầm rĩ tiếc nuối.

Lâm Hình Tố nhìn đại thúc bộ dáng mê hoặc mân mê cái miệng nhỏ, đại thúc thật đáng yêu. Thật muốn cắn cái miệng ấy một cái. Lý trí nói cho hắn thời cơ chưa chín muồi. 'Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu' (chuyện nhỏ mà không nhẫn được thì ắt sẽ hỏng việc lớn), ra sức áp chế lửa dục trong lòng.