Chương 37

Chương 37

Bên trong Bất Dạ Thành có khu giải trí dành cho trẻ em. Đến tối có rất nhiều đứa trẻ vui chơi ở chỗ này. Đại thúc đi vào khu giải trí của trẻ em, ngắm nhìn lũ nhóc chơi đùa đến quên trời quên đất (bất diệc nhạc hồ). Nhìn thấy một đứa bé mua kẹo bông lại càng cao hứng. Khi còn nhỏ thực thích ăn cái này. Thế nhưng khi đó trong thôn rất nghèo. Chỉ có một nhà bán. Phải cách một khoảng thời gian dài mới miễn cưỡng được ăn một lần. Hơn nữa mỗi lần phần lớn đều đưa cho Tiểu Tuyết. Bản thân chỉ liếʍ một miếng nhỏ. Sau khi lớn lên cũng không có gặp ai bán nữa. Thật muốn ăn!

Thấy bộ dáng đại thúc mắt sáng lên nhìn kẹo bông, thật là đáng yêu. Đó là đồ ăn của trẻ con. Thế nào mà đại thúc cũng thích ăn. Tựa như một con mèo nhỏ không trộm được thịt. Đứng tại chỗ. "Thiên Thiên, làm sao vậy? Muốn ăn cái này?"

"A? Không, không phải ~~ Đây là thứ trẻ con ăn mà. Sao tôi lại thích được. Chỉ là nhìn, ừ, nhìn thôi." Bị người phát hiện bản thân tham ăn, xấu hổ cúi đầu giải thích.

"Ha ha ha ~~~~ Thiên Thiên sao có thể đáng yêu như thế chứ. Thật sự không thích ăn sao! Vậy chúng ta đi thôi nào." Nhìn đại thúc bộ dáng tham ăn giấu đầu hở đuôi, thật muốn đi lên hôn một cái.

"Không không. Đừng cười tôi ~~~~ tôi thích ăn. Cái đó ~~~ cái đó ~~~ một cái là được rồi. Tôi không mang tiền ~~~ Trước kia đều là Tiểu Tuyết giúp tôi mua." Càng nói đầu càng thấp. Càng nói giọng càng nhỏ.

"Ha ~~~~~~ " Lâm Hình Tố nhịn cười. Cho người bán hàng rong một nghìn đồng. Bảo người đó lặng lẽ đi theo, để khi đại thúc muốn thì có thể ăn. Thuận tay lấy một cái lớn nhất, đưa cho đại thúc, đại thúc vậy mà ngượng ngùng không cầm lấy. Lâm Hình Tố cố ý cho y. "Thiên Thiên, chuyện này có gì mà phải xấu hổ. Anh không ăn thì tôi ăn hết đấy. Rất ngọt, anh thử đi."

Không chống lại được sức hấp dẫn của kẹo bông. Ngượng ngùng cầm lấy cây kẹo. Vươn cái lưỡi đinh hương liếʍ một cái phía trên. Rất ngọt! Không nhịn được tiếp tục vươn lưỡi liếʍ. Ăn thật ngon.

Động tác của đại thúc được Lâm Hình Tố thu hết vào tầm mắt. Đầu lưỡi thật xinh đẹp. Vừa ướt lại nhẵn bóng. Nhìn Thiên Thiên ăn kẹo bông. Một dòng điện từ dưới bụng phóng thẳng lên đại não. Không được! Phải nhịn! Không thể làm Thiên Thiên sợ. Hắn tự cho rằng định lực của mình rất tốt, làm sao mà đυ.ng phải Thiên Thiên liền muốn 'vỡ đê' thế này. Ép buộc bản thân nhẫn nhịn, rõ ràng là không nên dẫn y ra ngoài mà, tối nay có thể đã nghẹn đến nội thương rồi.

Đại thúc ngẩng đầu: "Cảm ơn, đã rất lâu chưa được ăn cái gì ngon như vậy."

Khóe miệng đại thúc dính lại một chút đường. Lâm Hình Tố nhịn xuống xúc động, chậm rãi cúi đầu, kề sát mặt đại thúc. Đại thúc lại mờ mịt nhìn hắn. Ngay tại lúc miệng đã kề miệng đại thúc, vươn lưỡi liếʍ đi vụn đường dính bên miệng đại thúc. Đại thúc vẻ mặt không biết gì nhìn hắn, còn chẳng biết bản thân đã bị người đùa giỡn.

"Rất ngọt, Thiên Thiên rất ngọt." Trong lòng có chút kích động, mùi vị Thiên Thiên thật ngọt.

"Khóe miệng tôi có dính đường sao? Cái này rất ngọt, ăn thật ngon. Cho cậu nếm thử này." Đại thúc đưa kẹo bông tới bên miệng Lâm Hình Tố.

"Ừ, dính đường. Thiên Thiên, anh ăn đi. Tôi thích ăn bên miệng anh." Lừa gạt đại thúc hiền lành.

Đại thúc còn chưa kịp hiểu ý hắn, đã bị hắn kéo đi chỗ khác chơi.

Tức chết rồi. Thiên Thiên, anh cái đồ ngốc bị người đùa giỡn còn không biết. Lúc Lâm Hình Tố đưa lưỡi ra liếʍ đại thúc, hai người Hà Liễu vừa vặn đuổi tới. Hà Kỳ nhanh tay lẹ mắt, chụp lại một màn vừa rồi. Liễu Vĩnh Nhạc định xông ra đập Lâm Hình Tố lại bị Hà Kỳ giữ chặt. "Làm gì? Tôi phải cho cậu ta một trận."

"Cậu nghĩ tôi không muốn đánh hắn à! Tôi còn hận không thể gϊếŧ hắn ấy. Nghe tôi nói, chúng ta phải để lại cho đại thúc một cái ấn tượng tốt. Hiện tại chúng ta có điểm yếu của hắn trong tay rồi, không cần 'trừng trị' hắn, tự nhiên sẽ có người 'trừng trị' thay chúng ta."

"Nữ bạo lực."

"Đúng! Tìm số điện thoại 'nữ bạo lực' từ điện thoại của đại thúc, gửi ảnh kia đi. Trong khoảng thời gian này chúng ta liền canh trừng bọn họ, phòng ngừa cái thằng kia lại đùa giỡn đại thúc."

"Số đây."

Hà Kỳ gửi ảnh Lâm hình Tố đùa giỡn đại thúc cho Tiểu Tuyết, mặt khác bồi thêm một câu: Người bị sắc lang đùa giỡn, trinh tiết khó bảo toàn, mau đến.

Không ngoài sở liệu, 'nữ bạo lực' gọi tới, "Anh gửi cái ảnh gì vậy, không nhìn được. Cái gì mà anh tôi bị đùa giỡn. Anh nhanh nói rõ ràng."

"Em gái nhỏ à, trong ảnh là Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Anh trai cô bị sắc lang dẫn tới nơi này. Nhanh đến đi. Không có thời gian nói rõ. Đó là ảnh đại thúc bị sắc lang cưỡng hôn. Hiện tại còn chưa có sao. Nếu cô tới chậm nữa thì xong rồi."

Tiểu Tuyết đang thăm dò thị trường buôn bán ở đường xá đối diện trường học, định thuê cái mặt tiền cửa hàng, làm buôn bán. Vừa bàn xong giá thuê, đem số tiền còn lại thế chấp thì nhận được tin nhắn. Điện thoại rất 'cổ', không hỗ trợ định dạng hình ảnh, không cách nào xem được. Nhìn thấy dòng chữ phía dưới, Tiểu Tuyết bị dọa, thiếu chút nữa co quắp tại chỗ. Nhìn hình ảnh không được hỗ trợ, không thể hiện thị, trong đầu hiện ra ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh trai bị người lăng nhục. Toàn thân đổ mồ hôi, nhanh chóng chạy đi.

Chương 38