Chương 35

Chương 35

"Chú Lương. Lâm Hình Tố là ai thế?"

"Là con trai cả của Thiên Mạc, thưa thiếu gia."

"Sao ta lại không nhớ rõ bác Lâm có một đứa con trai như vậy."

"Nghe nói cậu ta vẫn luôn du học bên Anh. Vừa mới trở về gần đây. Đúng rồi, bình thường cậu ta không dùng cái tên này. Người khác đều gọi cậu ta là Dennis Lâm."

"Thì ra hắn là Dennis trong truyền thuyết. Bệnh viện Thiên Thiên đi làm có phải hay không là của nhà hắn?"

"Đúng vậy, thiếu gia."

Không phải Thiên Thiên lại đi quyến rũ người khác chứ? Một Lý Mộc Di còn chưa đủ sao? Lại thêm một Dennis nữa. Mở định vị vệ tinh ra. Theo dõi Thiên Thiên.

"Hiện tại Tề tiên sinh đang ở trên đường **. Ảnh vệ tinh chụp được cho thấy tín hiệu phát ra từ chiếc Lamborghini màu đen này. Có lẽ Tề tiên sinh đang ngồi trên chiếc xe này. Biển số xe *******."

"Điều tra chủ xe."

"Vâng. ~~~~~ Thật có lỗi thiếu gia. Không thể tra được, hệ thống bảo mật của chủ xe này rất cao. Không thể tra theo cách bình thường được. Để tôi gọi điện cho thám tử tư."

"Không cần. Mở camera ra."

"Vâng, thiếu gia. ~~~~~ Thiếu chủ, có lẽ Tề tiên sinh để điện thoại trong túi áo. Không thể quay được. Màn hình tối om."

"Được rồi, chú về trước đi. Tôi ở đây một mình. Đừng quấy rầy tôi."

"Vâng, thiếu gia."

Mở điện thoại đại thúc ra. Xem xét phần tin nhắn của đại thúc. Không có số khả nghi nào khác. Vào danh bạ trong máy đại thúc, sửa 'Liễu Vĩnh Nhạc' thành 'Tình yêu của tôi'. Xóa đi số của Lâm Hình Tố. Tiếp tục gọi điện cho đại thúc.

Khi đại thúc ngồi ở vị trí phó lái cảm thán xe này so với xe công cộng thoái mái hơn thì điện thoại vang lên. Màn hình hiện ra 'Tình yêu của tôi'. "Đây là ai? Buổi sáng một 'Tình yêu', bây giờ lại thêm một 'Tình yêu của tôi'. Tôi không nhớ là mình có lưu cái số này a." Đại thúc buồn bực lầm bầm.

"Làm sao vậy? Thiên Thiên."

"Hả? À! Điện thoại của tôi rất kỳ quái a!"

"Làm sao?"

"Nó có thể tự thay đổi."

"Để tôi xem xem." Liễu Vĩnh Nhạc nhìn thấy đại thúc đưa điện thoại cho người bên cạnh. Tức chết rồi. "Không được đưa hắn, không được phép đưa hắn. Thiên Thiên anh dám đưa cho hắn." Lúc tức giận thì điện thoại đã được đưa cho Lâm Hình Tố. Cầm lấy, vừa nhìn liền chau mày. Khi nãy xem danh bạ điện thoại quả thực không có người 'Tình yêu của tôi' này. Cái điện thoại chắc chắn đã bị người khống chế. 'Tình yêu của tôi' chính là người này. Hơn nữa 'Tình yêu của tôi' này nhất định có ý đồ gây rối với Thiên Thiên.

"Alo? Ai vậy?"

"Con mẹ nó, ai cho anh nghe. Mau đưa điện thoại cho Thiên Thiên."

"Ha hả. Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi."

Liễu Vĩnh Nhạc cả kinh. Hỏng, lộ tẩy rồi. Song lập tức tỉnh táo lại, "Đúng thì sao? Muốn vạch trần tôi?"

Lâm Hình Tố cũng không phải thằng ngu. Đưa điều kiện, "Sẽ không, chỉ cần cậu đáp ứng tôi một việc."

"Tôi biết là chuyện gì, nếu không đáp ứng thì sao nào?"

"Tôi đây liền nói cho đại thúc. Cậu xem rồi xử lý."

Liễu Vĩnh Nhạc do dự liên tục cân nhắc lợi hại. Nhược điểm đang ở tay người ta, chỉ có thể thỏa hiệp. "Vậy anh có thể phá hệ thống bảo mật sao?" Biết rõ chính mình chịu thiệt. Ngoài miệng cũng phải tìm lại điểm cân bằng.

"Đây không phải cái cậu nên quan tâm. Chốc nữa đem chương trình phục chế đến máy tính của tôi. Còn có ~~~~~ "

"Còn gì nữa? Chưa hết à!" Liễu Vĩnh Nhạc hiển nhiên đã vô cùng tức giận.

"Xin hỏi tôn tính đại danh?"

"Liễu Vĩnh Nhạc!!!"

"A ~~~ Liễu tiên sinh. Tôi gọi Dennis Lâm. Tôi hiện cùng Thiên Thiên ra ngoài đi chơi. Chắc cậu không để ý đâu ha." Câu là câu hỏi, giọng điệu lại là trần thuật.

"Để ý!!!"

"Vậy cứ để ý. Gặp lại sau Liễu tiên sinh." Nói xong cúp điện thoại. Thiên Thiên hiếu kỳ nhìn hắn. Không rõ lời hắn và người nọ nói là có ý tứ gì. Mờ mịtnhìn chằm chằm Lâm Hình Tố.

"Thằng điên ấy mà. Không cần để ý hắn. Điện thoại của anh này."

"Ừ."

"Chúng ta chơi của chúng ta." Cao hứng mà phóng nhanh tới Nhạc Ngật Bất Dạ Thành.

Liễu Vĩnh Nhạc tức giận hết đá bàn lại đạp ghế. Hà Kỳ cách vách một chút cũng không nghe thấy. Cách âm cũng quá tốt rồi. Xem ra vụ điện thoại không thể giấu Hà Kỳ nữa. Không bằng nói cho Hà Kỳ. Bàn bạc xem nên đối phó Dennis Lâm kia thế nào. Dù sao cũng khiến quan hệ của mình cùng Hà Kỳ thân cận hơn một chút.

Đứng dậy đi đến phòng Hà Kỳ. Tới văn phòng Hà Kỳ cũng đã mang đến rồi. Ý định ở chỗ này kiểm soát công ty từ xa. May mà bản thân còn chưa có tốt nghiệp. Mẹ cũng không dự định để mình tiếp quản công ty. Nhìn Hà Kỳ, chính mình cũng mệt thay hắn. "Lão Hà. Có chuyện không thể không nói cho cậu biết."

"Đợi tí nữa nói. Tôi còn có một bản thiết kế phải làm. Sắp xong rồi. Lúc Thiên Thiên về sẽ không làm được." Đầu cũng không thèm ngẩng, cúi đầu làm chuyện của mình.

"Cậu nếu vẫn làm. Chỉ sợ tối nay Thiên Thiên chẳng về nữa đâu."

"Làm sao?" Hà Kỳ rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Vĩnh Nhạc.



|Buối tối hôm qua không bết vì sao lại không đăng được. Thật có lỗi, sáng nay tranh thủ thời gian bắt đầu đăng.|

Chương 36