Chương 105: Sự phát sinh sau khi

"Hi? Hi?"

Không hề báo động trước mà ngất xỉu khiến Tô Hạo Hiên có vẻ mặt vạn năm ôn nhu trong nháy mắt liền cứng ngắc, trong lòng bỗng có một nỗi sợ không tên làm hắn căng thẳng hoảng loạn, hắn nhanh chóng đem thân thể của nam nhân đặt nằm xuống, vén áo ngủ nam nhân lên, bởi vì vừa nãy hắn phát hiện trên da thịt trơn bóng trắng nõn có dấu vết khả nghi.

Giữa lúc Tô Hạo Vũ tức giận muốn mở miệng chỉ trích Tô Hạo Hiên không coi ai ra gì cùng với sắc mặt âm lãnh, ánh mắt đầy sát ý của Phong Diệu Nhiễm, đồng thời chuẩn bị xông lên ngăn cản Tô Hạo Hiên cởϊ áσ ngủ của nam nhân ra thì ngay lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho đứng hình trong chốc lát , mặt đầy khϊếp sợ chen lẫn kinh ngạc, cảm giác không thể tin được.

Trên thân thể trắng như tuyết có thể thấy được những dấu xanh tím ám muội trải đầy, trên l*иg ngực đơn bạc, hai đầu ngực như bị gặm cắn lại như bị vân vê đến nhô lên, sưng đỏ không thể tả, đôi chân cao gầy tinh tế từ trên xuống dưới đầy dấu tay cùng vết cắn, đặc biệt từng vị trí ở trong mắt ba người rất đẹp đẽ đáng yêu cũng được che kín bởi dấu răng vẫn còn ứa máu, cùng với địa phương tiêu hồn phệ cốt kia cũng đồng dạng vô cùng thê thảm.

"Tô Hạo Hiên -- con mẹ nó anh quả thực không bằng cầm thú!"

Cùng với một tiếng quát đinh tai nhức óc, Tô Hạo Vũ không chút suy nghĩ mà nhào tới, một quyền đánh vào mặt Tô Hạo Hiên, tiếp theo đó liền muốn vung ra quyền thứ hai, lại bị Phong Diệu Nhiễm đúng lúc cản lại.

"Vũ, cậu nhìn cho rõ, những dấu vết kia đều là mới, tối ngày hôm qua anh Hạo Hiên vẫn luôn ở cùng chúng ta, điều này không thể nào là do anh ấy làm ra."

Vẫn là Phong Diệu Nhiễm luôn bình tĩnh thận trọng, mặc dù ở trong đầu của hắn cảm tháy có rất nhiều loại khả năng, ngoại trừ Tô Hạo Hiên ra thì không có khả năng có người ngược đãi tàn bạo đại thúc như vậy, nhưng hắn vẫn là ngăn cản Tô Hạo Vũ cả người lửa giận ngút trời lại.

Khóe miệng tràn ra vết máu, Tô Hạo Hiên cũng không buồn bực, miệng nhổ ra một búng máu, động tác nhanh chóng một lần nữa đem áo tắm của nam nhân quấn lại che đi những dấu khiến người thương xót đó, bấm điện thoại di động của mình gọi cho bác sĩ tư nhân của mình, điều quan trọng nhất hiện tại không phải là đánh trả lại, mà là nhanh chóng chữa thương cho nam nhân đang thoi thóp này. Khuôn mặt anh tuấn không hề có cảm xúc, trong con ngươi kia đến không thể lại bình tĩnh đen kịt, ẩn hàm một luồng rục rà rục rịch mưa to gió lớn, hắn nhẹ nhàng ôm nam nhân có chút lạnh lẽo, thân thể nhỏ gầy, không nói một lời yên lặng chờ đợi bác sĩ đến.

Mùi cà phê nguyên chất cao cấp tỏa ra trong không khí, ngón tay thon dài mạnh mẽ hững hờ mà thưởng thức cầm một cái muỗng nhỏ được chế tạo bằng vàng ròng, động tác khuấy ly cà phê cứ lặp đi lặp lại một hồi lâu, nó như tựa hồ tiết lộ rằng chủ nhân của ly cà phê giờ khắc này đang rất buồn bực, có chút mất tập trung.

"Đại thiếu gia, súng đạn trong tay của chúng ta lần này đã được lo liệu xon, đợi sau khi ngài kết thúc buổi biểu diễn lưu động cuối cùng ở trong nước xong, liền có thể thuận lợi thông qua hải quan trực tiếp vận chuyển lô hàng đến địa điểm đã định trước." Thuộc hạ thái độ cung kính hơi khom người, mặt hướng về Bạch Tử Khiêm ngồi trên ghế salon tiến hành báo cáo chi tiết, "Theo kết quả điều tra mới nhất, Bạch Chấn cùng Lê Dược Minh với lô súng đạn kia đã an toàn đến vùng khu vực Trung Đông, hiện nay bọn họ đang chuẩn bị tiến hành giao dịch với bên người mua. Có điều thật giống như Lê gia gần đây đã xảy ra đại sự gì đó, Lê lão gia đã giam lỏng Lê Dược Minh cùng với Lê Tiểu Nhã, nguyên nhân cụ thể là gì, thuộc hạ vẫn đang điều tra thêm."

Vung vung tay, thiếu niên diễm lệ yêu thích yên tĩnh không muốn lại nghe tiếp, bởi vì hắn phát hiện trong đầu mình hiện tại đều là thân ảnh gầy nhỏ đang gào khóc, rêи ɾỉ, giãy dụa, giận dữ và cả xấu hổ... Tất cả đều là từng một cái động tác của nam nhân, mỗi một ánh mắt, mỗi một vẻ mặt, muôn màu muôn vẻ, nhưng nhìn cả trăm lần cũng không chán.

Trong phút chốc, đôi môi mỏng hơi cong lên như đang cười nhẹ, thiếu niên với dung mạo xinh đẹp một tay chống đỡ cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với khung cảnh đô thị phồn hoa, trong đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm kia như ánh lên chút tia suy nghĩ gì đó,

Bọn thuộc hạ nhìn một cảnh như vậy liền kinh diễm không ngớt, nhưng lại không dám mạo phạm người chủ nhân hỉ nộ vô thường này, nhìn nhau, lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.

"Đại thiếu gia, người ở trong phòng của ngài không thấy đâu nữa rồi."

Sau khi nghe tiếng bẩm báo lại, người Bạch Tử Khiêm hơi chấn động, một giây sau đó, chiếc di động tinh xảo phiên bản limited đã bị chủ nhân của nó một quyền đập cho nát bét, ý cười nhẹ nhàng trong đôi mắt phượng trước đó trong nháy mắt híp thành một đường lạnh lẽo nguy hiểm.

Tìm một người đối với Bạch Tử Khiêm mà nói là vô cùng dễ dàng thậm chí này quán rượu này vốn là thuộc về sản nghiệp của Bạch gia, chỉ trong vòng mấy phút, hắn từ trong phòng theo dõi nhìn thấy người nam nhân kia làm thế nào từ trong phòng đi ra, lại là làm sao quay về vòng tay của Tô Hạo Hiên, đầu tựa vào vai hắn.

Giống như món đồ chơi yêu thích của mình bị những người khác cho cướp đi, không, hẳn sẽ nói cho món đồ chơi dám phản bội hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào, Bạch Tử Khiêm nhanh chóng đi tới phòng khách trong phòng nam nhân, hắn mang theo cảm xúc vừa tức giận vừa phẫn nộ khiến ai không ai dám lại gần, trong đầu hiện lên đủ loại trừng phạt biện pháp món đồ chơi kia, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để món đồ chơi chết tiệt không nghe lời kia sẽ hải hối hận về việc mình đã làm.

Nhưng là, sau một phát đá tung cánh cửa phòng nam nhân đó , nhìn thấy mấy người mặc đồ trắnng, áo blouse của bác sĩ đang vây quanh ghế salông nơi Tô Hạo Hiên đang ngồi, thấp giọng báo cáo điều gì đó, trong một tháng giây phút đó , tâm tư đang hỗn độn cuồng loạn ngay lập tức bình tĩnh lại.

Tô Hạo Hiên không hề rời đi, Tô Hạo Vũ cùng Phong Diệu Nhiễm cũng đang ở đây, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt âm trầm đến doạ người, thế nhưng người nam nhân kia đâu ? Đi đâu rồi ?

Trong đầu tràn ngập một đống suy nghĩ nghi ngờ, những trường hợp khả thi, Bạch Tử Khiêm lập tức khôi phục lại thần thái bình thường,bộ dáng lười biếng đi tới.

"Mọi người làm sao vậy?"

Ung dung thong thả mà hỏi một câu, nhưng trong con ngươi là đang thăm dò, đánh giá cẩn thận vẻ mặt của ba người bọn họ, lỗ tai dựng thẳng lên, lắng nghe kĩ lời nói của bác sĩ.

Không có ai đáp lại hắn, phải nói là bọn họ đều hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

"Thân thể bị thương nặng nhưng không đến mức trọng thương, cậu ấy giống như trước đó đã phải trải qua cú shock tinh thần, e sợ lần này... Có điều vẫn là trong cái rủi có cái may, sự kí©h thí©ɧ cùng đả kích song song đã khiến sự hậm hực vốn luôn ẩn giấu trong lòng cậu ấy phóng thích triệt để, điều khiến người ta lo lắng nhất vẫn là tình trạng cơ thể của bệnh nhân, mất cân đối dinh dưỡng, ăn uống không có kế hoạch dẫn đến bệnh nhân có bệnh bao tử nghiêm trọng, nhất định phải cố gắng điều dưỡng... Vết thương trên đầu do tóc bị người dùng lực bứt ra đã được bôi thuốc, những vết thương nhỏ khác cũng sẽ rất nhanh khôi phục thôi, Tô tiên sinh xin hãy yên tâm. Nhưng là một bác sĩ, tôi vẫn là muốn khuyên ngài một câu, thân thể bệnh nhân thật sự là yếu đuối lắm rồi, không thể chịu nổi bất kỳ sự dằn vặt nào nữa, ngài..."

"Cảm ơn các vị , đều hãy đi về đi, tôi sẽ chú ý."

Bỗng nhiên đứng lên đánh gãy lời bác sĩ , Tô Hạo Hiên phất phất tay,bảo thuộc hạ đưa bọn họ về.

Vào lúc này , lại không rõ ràng được tình hình, Bạch Tử Khiêm xin thề hắn sẽ lấy đầu của mình bẻ xuống làm cầu để đá, "Đại thúc đổ bệnh sao ?"

Nhìn các bác sĩ rời đi, Tô Hạo Hiên nhàn nhạt liếc mắt Bạch Tử Khiêm, không hề trả lời.

Con ngươi phút chốc co lại, Bạch Tử Khiêm quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ, che lấp sự chột dạ cùng bất an của chính mình, "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Có người ác ý cường bạo đại thúc, hắn hiện tại đã rơi vào hôn mê sâu, sức khỏe bây giờ đang rất nguy hiểm."

Giải thích đơn giản một câu, Phong Diệu Nhiễm vẻ mặt lãnh khốc hiện lên một tầng âm lãnh sương lạnh.

"Ây..." Hắn một lần nữa âm thầm xin thề, hắn tuyệt đối không nghĩ tới hành vi của mình tối hôm qua gây ra thương tổn lớn cho nam nhân đến như vậy, đột nhiên ý thức được chính mình đến tột cùng đã đối xử tàn nhẫn với nam nhân đến như nào, hắn càng ngày càng tâm hoảng ý loạn, những suy nghĩ về việc trừng phạt nam nhân trước đó hết thảy đều tiêu tan, chỉ còn sót lại...Thật sự có điểm hối hận chính mình quá kích động như vậy.

"Đại thúc "

Sau khi nhận được tin tức, Lăng Diễm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, một chân đá văng cửa lớn, vẻ mặt kinh hoảng, ánh mắt lo lắng, không nhìn thấy được người mình muốn gặ đầu tiên, hắn một phát bắt lấy Phong Diệu Nhiễm cách hắn gần nhất, vội vàng truy hỏi: "Đại thúc ở đây đúng không? Hắn ở đâu? Nói mau nhanh!"

"Diễm, cậu nghe tôi nói, đại thúc hắn..."

"Là tôi làm."

------------------------------------------

Tại mình đang fai làm tiểu luận cho kỳ thi cuối kỳ cho nên chắc là mình sẽ không đăng 1- 2 tuần tới nha, mình sẽ cố gắng đăng chap mới nếu rảnh rỗi, iu mọi ng.

Tận 8 bài tiểu luận lận, ai cứu rỗi tâm hồn con đi huhu🤧😭😭

Góc tâm sự nhỏ: gần đây mình đang xem ctrình Little Forest, ctr mà chăm mấy em nhỏ á, dth lắm, recommend mn nên xem. À h đang xem Your eyes tell nè, cũng hay lắm. Với cả dạo này gu mik là m truyện linh dị hay sao á, tìm được hai bộ khá ưng ý: Tà túy với cả cấm nói chuyện phong nguyệt. Và một bộ với một xô máu chó cẩu huyết lun nè: Sống không bằng chết, mn k ngờ đến tên các nv trg đó đâu. Cảm ơn mn đã đọc hết những dòng tâm sự khùng điên của mình