Chương 106: Hỗn chiến

Ngược lại mình quang minh chính đại chiếm lấy nam nhân, lại không phải lén lút làm điều gì xấu, vậy thì có cái gì mà không dám thừa nhận. Bạch Tử Khiêm tức giận nghĩ, cái con người như vậy lại có thể được những người anh em của mình quan tâm cùng lo lắng như vậy, hắn chính là không ưa! Hắn chính là sinh khí! Hắn chính là muốn dằn vặt hắn! Cả ngày không có chuyện gì thì đều là nghĩ trăm phương ngàn kế câu dẫn bọn họ... Còn có nam nhân đó, mặt hàng xấu xa đê tiện như vậy có điểm gì khiến cho bọn họ yêu thích đến vậy! Có điều thân thể dơ bẩn đó còn có chút tác dụng, khiến người khác thật thỏa mãn, nhưng hắn dựa vào đâu lại có thể được nhiều người ưu ái như vậy! Dựa vào cái gì! Chết tiệt! Sớm biết tối hôm qua đã không nên nhẹ dạ, nên gϊếŧ chết hắn mới đúng! Bạch Tử Khiêm ác độc nghĩ.

Bỗng nhiên cắt đứt lời của Phong Diệu Nhiễm, Bạch Tử Khiêm nhẹ nhàng phun ra ba chữ này khiến bầu không khí nhất thời một mảnh im lặng, tĩnh mịch.

"Tại sao?"

Vẫn coi như là giữ được bình tĩnh, Tô Hạo Hiên đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Tử Khiêm, đối lập với khi ở trước mặt người kia, hắn vẫn là rất lạnh lùng, bình tĩnh và tôn trọng đồng bọn trong hợp tác này, nhưng trong đôi mắt kia đang tràn ngập sát khí kinh thiên, sự tức giận không thể kìm nén, là một loại khí thế mạnh mẽ không thể khinh thường như muốn chèn ép cái kẻ gây ra chuyện này.

"Em nói là hắn câu dẫn em, anh tin sao?"

Nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, đối với sự áp bức đầy sát khí của Tô Hạo Hiên đối hắn không hề có tính uy hϊếp nào cả, trái lại còn mang theo một chút hứng thú, một chút khıêυ khí©h và một chút trào phúng.

"Hắn là làm sao câu dẫn em ?"

Giống như hai người bạn tốt nhiều năm đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Tô Hạo Hiên cười đến ôn hòa vô hại, hỏi ngược lại.

"A! Cái này mà còn muốn cần em phải giải thích sao? Nếu như là anh, người khác cởi hết quần áo để anh thượng hắn, anh sẽ làm thế nào? Huống chi... thân thể đại thúc, tư vị xác thực không tồi, cũng không uổng phí em vì hắn mà ngoại lệ một lần."

Thái độ hời hợt, thuật lại hành vi của chính mình như là một lẽ đương nhiên, Bạch Tử Khiêm thu lại cái kia mạt lượn lờ ở trong lòng thượng lo lắng cảm giác, mắt phượng sắc bén đối diện với Tô Hạo Hiên.

"Tử Khiêm, anh nhớ là em chỉ thích thượng xử nữ. Làm sao sẽ đối với đại thúc có hứng thú?"

Tô Hạo Vũ nhen lửa một điếu thuốc hút một cái, tà mị cười cười, chỉ có những người ở đây hiểu hắn mới biết rằng đây chỉ là cơn giông trước bão mà thôi, nhưng không có ai thấy, ngón tay đang cầm điếu thuốc kia của hắn đang run rẩy như kiềm nén cơn tức giận.

"Mọi người cảm thấy hứng thú, em cũng là cảm thấy hứng thú thôi." Nhún vai một cái, hắn một bộ dáng vẻ đáng kể "Ngược lại thượng cũng đã thượng qua, cũng không chết người, mọi người tất yếu phải căng thẳng như thế sao?"

Nói xong, đến chính hắn cũng không thể tin được. Căng thẳng? Ha ha, chỉ sợ là hắn cũng đang cảm thấy sốt sắng đi... Tức khắc biến mất những kia ảnh hưởng hắn bình thường ý chí tư duy, hắn nhìn quanh một vòng, đem biểu hiện của bốn người khác thu vào đáy mắt, trào phúng mà nhếch khóe miệng, "Mọi người sẽ không phải là đang có ý nghĩ muốn vì đại thúc mà đòi lại công bằng đấy chứ?"

"Cậu nói đúng rồi đấy."

Lăng Diễm từ đầu đến cuối lựa chọn trầm mặc, nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng trở nên tái nhợt khó coi, ánh mắt âm trầm đáng sợ, hai bàn tay nắm chặt tạo nên tiếng răng rắc, nghiến răng nói.

"Vậy cậu muốn như thế nào? Chuẩn bị muốn chỉnh mình sao?"

Quả thực là đổ dầu vào lửa, hoặc là nói, Bạch Tử Khiêm đang vì chính bản thân tìm một cái cớ để thoát khỏi nam nhân kia.

Đánh một trận đi... Giống như khi còn bé, lúc mấy người bọn họ tranh cướp một món đồ chơi... Có như vậy mới có thể biết được ý nghĩ thực sự trong lòng ... Có như vậy mới có thể thoát khỏi sự dây dưa của người nam nhân kia.

Bốp một tiếng

Quyền thứ nhất được vung ra đầu tiên không phải từ Lăng Diễm tính cách tàn bạo, người đầy lửa giận, mà là từ Tô Hạo Vũ bị kiềm chế lâu đến lúc bộc phát.

"Không phải chỉnh cậu mà là giáo huấn! Để cậu nếm thử hậu quả khi làm ra loại chuyện kia đối với đại thúc, cậu nhất định phải trả giá!"

Đây là Tô Hạo Vũ nảy sinh tức giận mắng. Tựa hồ ngay cả chính hắn cũng không biết sự phẫn nộ này từ đâu mà đến, nguyên nhân vì sao, từ đâu mà có.

Gương mặt diễm lệ của Bạch Tử Khiêm lập tức sưng đỏ lên, có thể thấy được cú đấm này Tô Hạo Vũ đã sử dụng hết khí lực của mình , tơ máu đỏ tươi bên khóe miệng, lại bị hắn cười cho qua chuyện, lè lưỡi liếʍ liếʍ, trong lòng khó nhịn sự hưng phấn, "Tốt lắm ! Thuận tiện, tôi cũng thay đại thúc giáo huấn cậu đã cường bạo đại thúc lần đầu tiên"

Chỉ trong chốc lát, hai người đàn ông to lớn ở bên trong phòng khách xa hoa đánh nhau kịch liệt.

" Anh Hạo hiên, anh đã đáp ứng em sẽ chăm sóc đại thúc thật tốt cơ mà.", Lăng Diễm không có đến để xem hai người họ đánh nhau , mà là đảo mắt đem ánh mắt đầy lệ khí nhìn về phía Tô Hạo Hiên, vừa dứt lời, không hề nói trước mà đấm một quyền, "Nhưng bây giờ thì sao? Đại thúc đang nằm ở bên trong hôn mê bất tỉnh..."

Tô Hạo Hiên không né tránh quyền thứ nhất, nhưng khi Lăng Diễm ra quyền thứ hai thì hắn liền phản công lại, sẵn sàng nghênh tiếp, chiêu nào chiêu nấy vô cùng chuyên nghiệp, chen lẫn cho hả giận lạnh lẽo chưởng phong chiêu nào chiêu nấy chuyên nghiệp, cùng Lăng Diễm một hồi quyền cước đánh lộn. Không nói một lời , chỉ có phiền muộn không rõ cùng đau lòng tràn ngập trong lòng.

Tô Hạo Hiên giờ phút này không còn là người trầm ổn nội liễm ở ngoài trong mắt người cái kia thương mại điều khiển, mà là một tùy hứng đến mức hoàn toàn không có suy nghĩ năng lực hài tử, chỉ bằng chính mình ý thức tận tình phát tiết nội tâm tức giận cùng bất mãn.

Hắn ở buồn bực cái gì? Là sinh khí tình nhân bây giờ chỉ thuộc về mình hắn nam nhân đã bị người khác cường bạo ngược đãi ?

Hắn là đang bất mãn cái gì? Là bất mãn nam nhân đã từng lên giường khiến hắn đố kị ?

Hắn phiền muộn cái gì? Là phiền muộn chính mình tối ngày hôm qua không nên ngu ngốc mà đặt tiền cược ?

Hắn đau lòng cái gì? Là đau lòng bộ dáng thê thảm của nam nhân đã tác động đến cánh cửa trong lòng hắn? Hay vẫn là điều gì khác ?

Không! Chẳng là cái thá gì hết! Hắn phủ nhận điều đó!

Khi sự tức giận bạo phát cũng là lúc sức mạnh bộc phát. Lăng Diễm đau buồn tức giận đan xen lẫn lộn, hối hận vạn phần, hắn đáng lẽ nên để đại thúc ở lại bên người hắn, tự mình chăm sóc, hắn nên giống như trước đây quay chung quanh trước mặt đại thúc làm trò đùa khiến cho hắn vui, không nên ngu xuẩn dễ dàng đáp ứng Tô Hạo Hiên, càng không nên không muốn nhìn thấy đại thúc cùng nam nhân khác cử chỉ thân mật mà cố ý tránh né rời xa, như vậy đã không có chuyện ngày hôm nay xảy ra, như vậy thì sẽ không để hắn từ tận đáy lòng thề phải bảo vệ đại thúc không bị thương tổn thêm lần thứ hai! Không nên, thật sự không nên! Tại sao hắn nhu nhược không dám đối mặt với sự lạnh nhạt của đại thúc như vậy? Tại sao hắn giả vờ như là một vô tội bị hại một mình đi liếʍ láp vết thương còn đối với đại thúc lại chẳng quan tâm đến? Tại sao hắn muốn đem đại thúc mình yêu thương giao cho người không có năng lực bảo vệ hắn như này? Tại sao tâm hắn lại đau và khó chịu đến vậy?

Lạnh lùng đứng nhìn bốn người đánh nhau không phân thắng bại được, Phong Diệu Nhiễm như người ngoài đứng đó như thể sự việc đang xảy ra không liên quan gì tới mình, không nhúng tay vào mà cũng không lùi về sau, cứ như vậy đứng lặng, thẳng tắp ở vị trí trung gian của bốn người bọn họ, mặt mũi lãnh khốc, môi hơi nhếch, ánh mắt sắc bén, phảng phất như một con báo đầu khát máu thủ thế chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé bỏ kẻ địch.

Không sai, hắn đang tìm cơ hội, có thể một lần đem bốn người đồng thời đạp đổ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phong Diệu Nhiễm nhìn thấy một chỗ sơ hở, trực tiếp một cước đá đi tới, đầu tiên là Bạch Tử Khiêm không kịp phòng bị bị đánh một cái, phía sau lưng hắn là Lăng Diễm không ứng phó kịp bị lảo đảo trong chốc lát, cùng với Tô Hạo Vũ chính là kinh ngạc sững sờ kêu thảm thiết một tiếng, sau đó, chính là Tô Hạo Hiên hiển nhiên chiếm thế thượng phong cùng hắn bắt đầu đơn đả độc đấu.

Đánh chưa được bao lâu, ba người đã phản ứng lại cũng đồng thời xông lên trên, tranh chấp một hồi , cư nhiên là nhiệt huyết sôi trào.

Thời điểm Ian tuấn nghe tin chạy tới đẩy cửa ra, hiệu quả cách âm tốt đến nỗi hắn suýt chút nữa tưởng mình đã vào nhầm phòng. Thông qua ánh mắt bọn thủ hạ của Tô Hạo Hiên đứng canh trước cửa phòng hắn cũng biết rằng bên trong căn phòng này đang có một trận hỗn chiến kịch liệt. Tất nhiên là hắn đoán được và cũng tận mắt chứng kiến được .

Bốn tên kia cùng với hắn lớn lên với nhau từ nhỏ chưa bao giờ sử dụng nắm đấm với nhau (ngoại trừ lúc còn bé tranh giành nhau món đồ chơi nào đó) những người anh em của mình, cùng với cái người mà ở trong mắt hắn lúc nào cũng là người tao nhã thận trọng- Tô Hạo Hiên, mặt hắn hiện giờ đỏ bừng, hai mắt như sắp nứt, điên cuồng đánh không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh .

Hô hấp cứng lại, cặp mắt màu lam mở to ngạc nhiên, Ian Tuấn ngoác to miệng, khϊếp sợ không nói ra được một câu, cả người đều ngây ra!

"Mọi người, mọi người... Còn cậu đây là..."

Bốp

Bị trúng một quyền ngay giữa mặt, cũng không biết là ai đánh, Ian Tuấn đã khổ rồi mà lại còn gặp xui xẻo , máu mũi chảy ròng ròng.

"Mẹ nó! Lão tử đây mà cũng dám đánh! Mấy người hoàn toàn điên hết con mẹ nó rồi!"

Miệng c không ngừng mà chửi bới, Ian Tuấn không nói hai lời một bước tiến lên, hắn là kiểu người bình thường thì hời hợt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt, cũng càng không phải người tùy ý đánh nhau không rõ lí do, vì lẽ đó mà…

Haizz….

Nói tóm lại một câu, một căn phòng xa xỉ xa hoa, giờ khắc này trong phòng khách đã bị sáu Đại thiếu gia đang mất lý trí đập cho tan tành.

----------------------------------------------------------

Cho hỏi có chế nào có thể edit cùng tui k, hổng có lương đâu nha, tùy tâm tùy tâm chứ tui cũng khá bận á, vẫn edit nhưng hông có tg để soát lại với đăng lên thường xuyên được. Nếu ai có thích thì cứ alo tui tiếng nha.