Chương 104: Đánh cược đi

Đùng một tiếng, một tia lửa bùng lên tạo nên chút ánh sáng trong bóng tối, chiếu sáng lên một đôi môi với độ dày vừa phải đang hút một cây xì gà thượng hạng được châm lửa, khói thuốc tỏa ra tạo nên một mùi hương gay mũi, thoáng chốc, dòng máu trong người sôi trào lên, sau đó từ từ nhả ra một làn khói nhàn nhạt, bồng bềnh thích ý, thoải mái mà vui sướиɠ.( đoạn này khiến tui hơi hoang mang, edit sao sao á)

"Nói đi, mấy đứa tới tìm anh là muốn nói gì?"

Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng cầm điếu xì gà, Tô Hạo Hiên lần thứ hai đưa vào bên trong miệng hút một hơi thật sâu, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười mà nhìn hai người đối diện vẫn đang trầm mặc không nói gì, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa bên trong bóng tối ẩn nấp một chút nôn nóng, thiếu kiên nhẫn.

Xong xuôi mọi việc, hắn căn bản là phải đi về bồi nam nhân, thật vất vả lắm mới có thể làm nam nhân mở lòng, hắn không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào. Lại không nghĩ rằng, nửa đường lại đυ.ng phải Tô Hạo Vũ cùng Phong Diệu Nhiễm, nhất quyết phải lôi hắn cùng đi uống rượu, ba người uống từ lúc tối cho đến tận hửng đông, dường như phảng phất tồn tại một sự ăn ý nào đó, bọn họ ngoại trừ chơi đoán số, hoa, uống rượu và một mực không có nói về ai đó.

Tô Hạo Hiên hoàn mỹ trời sinh vẫn luôn có tính nhẫn nại, nhưng vào lúc này, hắn hận không thể xông lên đánh hai tên tiểu tử thối này, "Lãng phí ròng rã cả một đêm, lẽ nào chính là để anh không thể quay về rồi ngồi đây cùng với hai đứa giương mắt nhìn nhau à?"

“ Anh muốn tra ra nguyên nhân sự cố năm đó, em cũng không phản đối, thế nhưng... Nhưng tốt nhất anh không nên thương tổn đại thúc." Khuôn mặt say rượu khiến người ta không thấy rõ những thay đổi kì lạ, Tô Hạo Vũ cầm chén rượu lên, uống một hơi, chỉ là trong đôi mắt đen thâm trầm kia lóe lên một tia cảnh cáo.

Tô Hạo Hiên cười nhạt không nói, chỉ giữ im lặng, tiếp tục ưu nhã mà hút xì gà.

Nhưng Phong Diệu Nhiễm lại phát hiện rằng Tô Hạo Hiên tức rồi, nói "Anh Hạo Hiên, những cái khác chúng ta trước tiên không nói đến, em cho rằng muốn tìm được chân tướng sự việc năm đó không cần thiết phải liên lụy đến đại thúc." Trước mặt Tô Hạo Hiên là một cốc rượi đã gần hết, dung nhan tuấn tú mà lãnh khốc dù đã uống rượi cả một đêm cũng không hiện lên bất kỳ sự mệt mỏi nào, " Huống chi cưỡng bức dụ dỗ, không giống với nguyên tắc làm việc của anh, vạn nhất mà bị phản tác dụng, chỉ có hại chứ không có lợi."

"Ha ha ha..." Sung sướиɠ mà cười lớn , sự tức giận của Tô Hạo Hiên một khắc trước còn phải kiềm chế trong nháy mắt liền tiêu tan, hắn hơi nghiêng người về phía trước tắt điếu xì gà, con mắt như đầm nước sâu lóe lên một tia ánh sáng quỷ dị, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi, "Mấy đứa yêu thích người nam nhân kia ?"

Tay đang cầm cốc rượu hơi dừng một chút, Tô Hạo Vũ nhanh chóng xóa đi cảm xúc trong mắt bởi vì lời nói vừa rồi của Tô Hạo Hiên mà gây nên sự không tự nhiên, cười khẽ, "Đương nhiên là yêu thích, chỉ có điều em yêu thích chính là thân thể của hắn, vốn còn muốn hưởng thụ một hồi vui vẻ lâu dài, lại bị anh chiếm lấy làm của riêng."

"Nếu như là vì điều này, anh khuyên em vẫn nên cất suy nghĩ đó đi.", Tô Hạo Hiên không nhanh không chậm phun ra một câu nói nhàn nhạt, "Hiện tại đại thúc là người của anh, mấy đứa tốt nhất không nên ôm ấp loại suy nghĩ kia."

"Không phải chúng ta, mà là em cùng đại thúc."

Phong Diệu Nhiễm đột nhiên nói một câu khiến Tô Hạo Hiên hơi kinh ngạc một chốc, không khỏi nhíu nhíu mày, "Em ư?"

"Đúng, nghĩa trên mặt chữ." hai con mắt màu nâu không hề chớp mà nhìn chăm chú Tô Hạo Hiên, giọng điệu trầm ổn chen lẫn tâm tình nửa thật nửa giả, “ Em yêu thích đại thúc, không chỉ là mê luyến thân thể của hắn ,em muốn để người đó làʍ t̠ìиɦ nhân của em."

"Đáng tiếc rằng đại thúc hiện tại đã là tình nhân của anh ." Buồn cười mà nheo lại hai mắt, Tô Hạo Hiên bình tĩnh tự tin, có thể chỉ có mình hắn biết, lời nói này khiến trong lòng hắn nảy lên một tia quái dị trong nháy mắt, cũng làm cho hắn nhất thời nói ra một quyết định bất ngờ, "Anh không thích làm người khác khó chịu, càng không có sở thích lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, có điều… anh có thể cùng với mấy đứa đánh cuợc."

Câu nói sau cùng đổi lấy sự hiếu kỳ của hai người đối diện. Hắn cười cười, đôi môi nói ra lời nghe có vẻ miễn cưỡng kỳ thực lại vô cùng tự tin “ Thời hạn là một tháng, ai có được tình cảm của đại thúc, hắn chính là của người đó."

Đau, cả người đều đau...

Nam nhân là bị đau đớn dằn vặt làm cho tỉnh, hắn miễn cưỡng mở hai mắt khô khốc sưng đỏ , thân thể truyền đến từng trận đau đớn mãnh liệt, vô lực mà suy yếu cố gắng ngồi dậy, chiếc chăn trên người theo động tác đó mà rơi xuống, trên thân thể gầy yếu trần như nhộng trải đầy những dấu vết xanh xanh tím tím ám muội, hắn cũng không có xem thân thể của mình bị chà đạp thành như nào, mà là dùng cặp mắt bởi vì đau đớn mà trở nên ướŧ áŧ nhìn xung quanh tìm kiếm quần áo của mình, hắn muốn lập tức rời khỏi chỗ này.

Thế nhưng,quần áo hắn sớm đã bị xé nát , chỉ còn lại vài mảnh vải rách nát đến thảm thương cùng với những điểm loang lổ mơ hồ có thể thấy được rằng tối hôm qua điên cuồng đến cỡ nào.( mẹ nó, thằng súc vật, t ghim cho đến hết truyện lun nhá)

Nước mắt, lại một lần nữa không kìm được mà rơi xuống từ mặt tái nhợt, hắn cảm thấy thống khổ không thể tả được,lấy hai tay che mặt, thấp giọng nghẹn ngào gào khóc.

Vì sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như thế? Tại sao? Tại sao?

Hò hét, bi phẫn trong lòng , nam nhân hận mình không thể chết ngay bây giờ, như vậy thì sẽ không có thêm bất kì người nào có thể thương tổn hắn nữa.

Chịu đựng thân thể đau đớn, nam nhân xuống giường tìm một cái áo ngủ đem thân thể của chính mình bọc kín lại, khập khễnh, khó khăn hướng về phía cửa. mồ hôi lạnh vì đau đớn mà tuôn ra làm ướt những sợi tóc của hắn, hắn thở hồng hộc mở ra cánh cửa lớn của căn phòng xa hóa này, chân cũng không có đi gì vào, không phải hắn quên mà là hắn không muốn dùng bất cứ một món đồ nào trong cái căn phòng này, nếu không phải là cần đến quần áo để che kín thân thể thì ngay cả bộ đồ ngủ hắn cũng không mặc lên người . Hắn cảm thấy căm ghét, căm hận chính bản thân mình, cảm giác buồn nôn đến cùng cực.

Hiện tại là tám, chín giờ sáng, bên ngoài hành lang hầu như không có người nào, mà tầng này là này được dùng chuyên để phục vụ khách quý, VIP, có phi thường săn sóc an toàn bí ẩn tính, vì lẽ đó mà quãng đường từ cửa đến chỗ thang máy, may mắn là hắn không đυ.ng phải người nào.

Thở hồng hộc, nam nhân nhấn xuống tầng trệt về phòng của mình, thân thể vô lực, tựa người vào bề mặt kim loại lạnh lẽo kim loại trong thang máy, hai mắt vô thần trống rỗng, nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng rơi.

Đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, nam nhân vịn vào vách tường chầm chậm hướng về phòng của mình tập tễnh đi, mồ hôi lạnh sớm đã làm cái ướt đẫm áo ngủ lộ ra làn da trắng nõn, mỗi bước đi như vạn kiếm đâm vô người khiến hắn đau đến mặt không có chút máu.

Chính vào lúc này, một thang máy khác cũng đing một tiếng khiến nam nhân sợ hãi đến cuống quít quay mặt vào vách hướng hành lang, thân thể run lẩy bẩy tiếp tục bước đi cố gắng không để lộ ra khuôn mặt của mình, hắn không muốn để cho bất luận người nào nhìn thấy hình dáng chật vật không thể tả như vậy, bất kể là ai cũng không được.

"Ồ? Hi, sao em lại mặc áo ngủ ra ngoài này ?" Tô Hạo Hiên trong thoáng chốc kinh ngạc, bất chấp tất cả, trực tiếp sải nhanh chân bước về phía trước, đem nam nhân hơi giãy dụa ôm vào trong ngực, khóe môi phác hoạ một độ cong mang sủng nịch nồng đậm cùng với chút đắc ý, "Tôi vừa mới trở về, liền nhìn thấy Hi ăn mặc khiêu gợi tới đón tiếp tôi, có phải là tôi cũng nên đáp lại câu trả lời không?”( chữa thương cho con người ta đi cha nội, đứng đấy mà suy diễn -_-)

Nghe vậy, theo sau Tô Hạo Hiên cùng ra khỏi thang máy là Tô Hạo Vũ cùng Phong Diệu Nhiễm sắc mặt đồng loạt chìm xuống, hai người cố ý lờ đi ánh mắt khıêυ khí©h của Tô Hạo Hiên, nhanh chóng đi tới trước mặt nam nhân.

"Đại thúc, sắc mặt của anh sao lại trắng như vậy?"

Phong Diệu Nhiễm để ý đầu tiên, hắn còn không chờ Tô Hạo Vũ mở miệng liền phát hiện nam nhân có gì đó không đúng, không khỏi cau mày, lo âu hỏi một câu.

"Cậu không nói tôi còn thực sự không phát hiện." Tô Hạo Vũ hoàn toàn không để ý ánh mắt cảnh cáo của Tô Hạo Hiên, trực tiếp đưa tay đặt trên trán nam nhân, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, "Oa!Nóng như vậy !"

Tô Hạo Hiên thay đổi sắc mặt, vội vã xoay người, ôm nam nhân nhanh chóng trở lại phòng khách. Mới đầu hắn còn tưởng rằng nam nhân trong l*иg ngực run rẩy là vì thẹn thùng hoặc là tâm lý của hắn chống cự, nhưng hai gò má trắng xám không bình thường cùng với thân nhiệt cao khiến hắn cũng không thể bình tĩnh được, kèm theo đó là sự nghi ngờ.

"Hi, em đến cùng là bị sao ? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Ôm người đi tới sô pha ngồi xuống, Tô Hạo Hiên cẩn thận từng li từng tí mà đem nam nhân đặt ở trên đùi của mình, động tác nhẹ nhàng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đau lòng mà quan tâm hỏi han.

"Tôi..."

Mới vừa mở miệng, yết hầu truyền đến từng trận thiêu đốt, giọng nói khan đặc, run run, đôi môi nhợt nhạt mở ra đóng lại như muốn nói gì, nhưng thủy chung không thể phát ra được một chút âm thanh nào.

Nam nhân mềm mại dựa vào bả vai của Tô Hạo Hiên, dùng hết toàn lực cũng không nói ra được một câu nói hoàn chỉnh, hô hấp ngày càng suy yếu, hơn nữa thân thể cũng đã tới cực hạn, sau một khắc, mắt tối sầm lại, đầu đột nhiên đổ vào l*иg ngực Tô Hạo Hiên, hoàn toàn ngất xỉu.