Chương 103: Xâm chiếm(2)

Nam nhân không dám tin tưởng, hai mắt trợn to, người khẽ run run, , l*иg ngực đơn bạc kịch liệt chập trùng, phẫn nộ từ từ tụ lại trong con ngươi kia màu mực.

"Ơ! Đại thúc từ trước đến giờ luôn nhát gan nhu nhược cũng sẽ tức giận sao!" Đổi lấy biểu hiện của nam nhân lại chính là sự khinh bỉ châm biếm của Bạch Tử Khiêm, hắn dập tắt điếu xì gà trong tay, đứng lên từng bước từng bước hướng về phía nam nhân đang đứng kia, "Ngược lại đại thúc cũng là vì cái chết đã rất lâu của nam nhân kia mới đồng ý cùng Tô Hạo Hiên lên giường, không bằng..."( bảo mà, nói có sai bao h, luật hoa quả nha m)

Ưu nhã mà đứng trước mặt nam nhân, hoàn toàn quên nam nhân đang bị hắn làm cho liên tục lùi về phía sau, hắn một tay chống cằm, soi mói, nhìn kỹ nam nhân đang hoảng sợ bất an run lẩy bẩy, tàn nhẫn nở nụ cười, "Nghe nói công phu trên giường của đại thúc không tệ, vậy ta liền vì đại thúc mà ngoại lệ một lần... Chỉ cần đại thúc có thể làm cho tôi thoả mãn, tôi có thể cân nhắc đem chân tướng nói cho đại thúc, hoặc là nói..." Cưỡng chế mà đem nam nhân đặt ở trên vách tường, hắn vươn ngón tay nâng cằm nam nhân lên, đôi mắt phượng lộ ra một luồng hung hăng xâm phạm, "Nếu như đại thúc có thể đáp ứng tôi rũ sạch quan hệ với tất cả những người khác, tôi sẽ giúp đại thúc tra ra nguyên nhân chính gây ra cái chết của người đàn ông kia. Có điều bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, trước hết để cho tôi tới nghiệm chứng một hồi bản lĩnh câu người của đại thúc đi..."

"A a... Thả tôi ra! Đồ vô lại!"

Cằm bị chế ngự khiến nam nhân bị đau đến cau mày, hắn ra sức muốn tránh thoát khỏi phạm vi khống chế của Bạch Tử Khiêm, không ngờ càng như vậy, càng khiến con ngươi Bạch Tử Khiêm nhiễm phải một tầng khát máu tức giận cùng... sự cướp đoạt.

" Cái miệng này của đại thúc có phải hay không đã từng phục vụ qua bọn họ?"

Trói lại nam nhân thật chặt, cằm bị hắn nắm lâu khiến nó hồng một mảng, Bạch Tử Khiêm giống như ác ma mỉm cười, đột nhiên dùng đầu gối dùng sức thúc vào bụng nam nhân, khiến cho hắn không thể không ôm bụng thống khổ nghẹn ngào ngồi xổm xuống đất. ( đừng cản, bà đây nhất định fai đánh thằng tró này)

Ngũ quan vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo, nam nhân đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, sắc mặt tái nhợt, cả người cuộn mình ở trên vách tường, suy nhược mà thở dốc.

Một tay tóm lấy tóc nam nhân, Bạch Tử Khiêm hơi khom người, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn xuống nam nhân đang thống khổ không thể tả, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, "Vừa yếu đuối vừa mong manh, đại thúc như một con giun dế vậy, mặc tôi xoa tròn dẫm nát, vì lẽ đó, anh tốt nhất không nên lại phản kháng, nếu không đừng trách tôi vô tình"

Không nói nhảm nữa, kéo khóa kéo, Bạch Tử Khiêm đem vật thể to lớn đang cứng lên của mình chống đỡ trước môi nam nhân, tóc dài đen nhánh rối tung ở phía sau, quần áo trắng tinh làm hắn trông cực kỳ tao nhã cao quý, lại như một vương tử tuấn mỹ khiến người ta không dám khinh nhờn, rồi lại như ác ma tới từ địa ngục khiến lòng người run sợ "Ngậm nó, đại thúc nên biết làm sao để tôi thoả mãn. Bằng không..."

"A -- "

Nam nhân hét lên một tiếng đau đớn, chỉ vì Bạch Tử Khiêm kéo đứt một nhúm tóc của hắn, những sợi tóc mềm mại rơi xuống cùng với một ít chất lỏng đỏ tươi chói mắt, sự đau đớn to lớn cùng với sự sợ hãi trong lòng, nước mắt rơi như mưa trong đôi mắt màu mực theo đó là một sự thất vọng, kinh ngạc, e ngại, cùng sự tuyệt vọng cùng cực.

Mắt phượng nhắm lại, mùi máu tanh khiến Bạch Tử Khiêm có suy nghĩ tràn ngập sự tàn khốc tà niệm, phảng phất màu máu đỏ tươi khiến hắn muốn muốn dằn vặt nam nhân một cách biếи ŧɦái( đm, có bệnh fai trị nha anh ơi)

Đem hắn áp đảo

Tàn nhẫn mà chà đạp

Hay là liền như vậy trực tiếp đem hắn gϊếŧ chết

Như vậy thì sẽ không còn bất kỳ sự quấy nhiễu khiến hắn phiền, khiến tâm trí hắn không yên

Đúng, chính là như vậy.

Ném xuống những sợi tác kia đầy máu tanh kia, Bạch Tử Khiêm lại một lần nữa tập kích thân thể của nam nhân, xoẹt một tiếng, đem y phục của hắn xé bỏ, lột sạch hết.

Sau đó, động tác không có chút thương tiếc nào đem nam nhân thân mình gầy nhỏ đi tới ghế salông màu trắng tinh, tiếp theo ngồi xuống đồng thời cũng ép buộc nam nhân đang điên cuồng phản kháng, liều chết mà giãy dụa quỳ ở trước mặt hắn.

"Đồ vô lại! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Khàn giọng gào lên, nam nhân dùng hết toàn lực nghĩ muốn trốn khỏi đây, hai mắt tràn đầy nước mắt, đôi mắt nhìn Bạch Tử Khiêm tràn ngập sự phẫn hận( phẫn nộ, hận thù).

Không thể thoát khỏi sự kìm cặp, thể lực yếu ớt của nam nhân trong mắt Bạch Tử Khiêm chỉ như gãi ngứa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân chưa từng chống cự như vậy, lòng tự ái mãnh liệt khiến tính nhẫn nại từ từ bị hao mòn hầu như không còn gì.

Đùng một tiếng --

Thân thể của nam nhân trong nháy mắt bị đánh bay, trên má trái xuất hiện một vết đỏ rực chói mắt, khóe miệng mang theo một tia máu.

Thảm cao cấp được chế tác thủ công làm cho nam nhân không đến mức bị trọng thương, nhưng cũng đau đến xương cốt đều đang run rẩy, không có khí lực mà phát ra âm thanh, yết hầu phảng phất như bị người chặt chẽ bóp lấy, trở nên khô khốc.

"Từ trước đến nay không có một người nào dám chống cự tôi như vậy! Anh, là người đầu tiên đấy !"

Vẻ mặt lạnh lẽo nham hiểm giống như Tu La đến từ địa ngục, bất cứ lúc nào đều có khả năng đem nam nhân xé thành từng mảnh , hắn đứng lên, nhanh chóng rút đi quần áo còn lại của mình, dẫm lên tấm thảm mềm mại đi tới trước mặt nam nhân, lần thứ hai kéo tóc của hắn ép buộc hắn ngẩng mặt lên, đối mặt với hắn.

" Bé ngoan, nghe lời, ngậm nó đi , tôi sẽ không lại đánh anh."

Ngữ khí nhẹ nhàng lại dụ dỗ không giống vừa nãy vênh váo hung hăng, song trong đôi mắt phượng kia lại không có một tia nhiệt độ, vô cùng lạnh giá khiến cả người nam nhân cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà hạ xuống.

Hàm rang cắn chặt lại với nhau, nam nhân không ngừng mà lắc đầu , nước mắt rơi xuống như những viên pha lê trong suốt, "Không... Không..."

Bạch Tử Khiêm tức giận, triệt để mà bị người nam nhân này làm cho tức giận !

Một tay giữ chặt lại cằm của nam nhân, Bạch Tử Khiêm vào lúc nam nhân phát sinh tuyệt vọng mà gào lên một tiếng thê thảm, một lần nữa đem du͙© vọиɠ của mình tiến vào bên trong miệng nam nhân.

Thời gian phảng phất như dao găm sắc bén từ từ ăn mòn linh hồn nam nhân, mùi tanh nồng nặc đầy trong khoang miệng làm hắn rất muốn nôn ra, nhưng rất nhanh bị thiếu niên diễm lệ đang xâm phạm mình cảm giác được, sau một lúc, Bạch Tử Khiêm cứng rắn che lại miệng nam nhân, ngăn hắn nôn ra, "Đại thúc, miệng anh có tư vị không tệ chút nào, vậy kế tiếp, tôi muốn thử phía dưới của đại thúc xem như thế nào..."

Mắt lạnh nhìn xuống nam nhân nuốt xuống thứ thuộc về chính mình Bạch Tử Khiêm nhíu nhíu mày, tựa hồ phi thường hài lòng.

Cúi người xuống, đem nam nhân đang run rẩy liên tục, hai mắt nhắm chặt ôm ngang lên, vừa huýt sáo vừa bước nhanh tiến vào phòng tắm.

Một đêm này, Bạch Tử Khiêm hoàn toàn không kiêng kị mà đem nam nhân giữ lấy, từ phòng tắm, trên thảm cho tới thư phòng, quầy bar, trên giường, trên vách tường, trên bệ cửa sổ, trên mặt bàn... Chỉ cần bất luận chỗ nào thích hợp để làʍ t̠ìиɦ, Bạch Tử Khiêm đều không buông tha.

Nam nhân hôn mê , hắn liền nghĩ hết tất cả biện pháp để làm hắn tỉnh lại hắn, tiếp tục tàn phá thân thể của hắn, vô tình máu lạnh mà chiếm giữ thân thể của hắn, ép buộc hắn phải mở mắt ra, nếu không thì sẽ làm hắn phải chịu cực hình tàn nhẫn khiến hắn sống không bằng chết.

Điều đáng vui mừng là Bạch Tử Khiêm không có lại đánh đập nam nhân, chỉ dùng kỹ thuật cao siêu của mình chinh phục nam nhân đến mất ý thức, để hắn ở dưới người của mình cầu hoan, đó là một loại cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, cảm giác như huyết dịch toàn thân đều bị thiêu đốt, nhìn nam nhân gào khóc cầu xin, nhìn hắn rêи ɾỉ, thở dốc dưới thân của mình, hắn cuối cùng đã hiểu tại sao mấy người kia đối với nam nhân nhớ mãi không quên.

Nếu không vì sự an bài trước đó làm cho Tô Hạo Vũ cùng Phong Diệu Nhiễm có cơ hội tới gần nam nhân, nếu không vì Lăng Diễm cố ý thủ hạ bên người là Bạch Ngạo tới, nếu không vì chính hắn đã đáp ứng muốn làm cái bước thứ nhất kia, thì có phải chăng hắn đã sớm đem nam nhân giấu đi, độc chiếm một mình... Cũng sẽ không để cho cái người có tâm cơ thâm trầm Tô Hạo Hiên kia người giành được người trước.

Cứ nghĩ như vậy, Bạch Tử Khiêm làm nam nhân tới lúc rạng sáng rốt cục mới thoả mãn thả nam nhân đã triệt để ngất đi, lòng trăn trở

Lần đầu tiên lưu lại một người ở trên giường của chính mình.

Lần đầu tiên không ôn nhu mà dằn vặt bạn tình ròng rã cả một đêm...

Lần đầu tiên ôm một người nam nhân...

Lần đầu tiên sững sờ, thẫn thờ mà nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ

Lần đầu tiên cầm trong tay điếu thuốc mà sau khi làʍ t̠ìиɦ xong một lần cũng không hút.

--------------------------------------

Boba: Có ai thấy ông BTK này có máu S k, hay mỗi mình tui nghĩ vậy ta (ò_ô).

Mà mất 3 ngày mới edit xong, tự thấy mình lê lết wa (@_@)