Chương 102: Xâm chiếm(1)

Ngày thứ hai, dự định ban đầu là chuẩn bị đi tới địa điểm tiếp theo của buổi biểu diễn nhóm Crazyburn tổ hợp, bởi fan hâm mộ nhiệt tình mà lại mãnh liệt yêu cầu công ty tổ chức một buổi kí tên album mới. Vì vậy mà không thể không dừng lại một ngày

Nam nhân ngủ ròng rã một ngày, giống như là muốn lấy tất cảcảm giác mất ngủ gần đây bù đắp lại, hắn ngủ đến hôn thiên ám địa, ngủ đến thâm trầm thơm ngọt. ( nói chung là đoạn này có nghĩa là ngủ đến bất cần đời ý, nghĩ vậy)

Trong lúc hắn ngủ, Tô Hạo Hiên không có đi quấy rối hắn, mà là dặn dò thủ hạ ở ngoài cửa phải bảo vệ nam nhân an toàn, sau đó rời khỏi khách sạn, đi làm chuyện khác .

Cho tới tận đêm khuya, lúc nam nhân tỉnh lại, Tô Hạo Hiên vẫn chưa trở về.

Thở dài một hơi , nam nhân rời giường đi rửa mặt một phen rồi thay trang phục đơn giản, chuẩn bị ra ngoài làm ít đồ ăn.

"Mộ tiên sinh muốn đi nơi nào?"

"Tôi .. Tôi muốn đi ăn cơm."

Hắn tựa hồ không có cách nào quen thuộc với việc những bảo tiêu uy vũ cường hãn theo sau mỗi ngày, những lúc đối diện với những người này, hắn đều là duy trì im lặng, hoặc là không nói một câu nào, tùy ý để Tô Hạo Hiên sắp xếp. Nhưng là hiện tại, hắn không muốn ngay cả khi Tô Hạo Hiên không ở bên mình mà vẫn phải đối diện với những người này, hắn cảm thấy phi thường không dễ chịu, "Các anh đi làm đi, tự bản thân tôi có thể..."

Nam nhân nhỏ giọng biểu đạt ý của chính mình, hai tay luống cuống đan vào nhau, thân thể khẽ run không dám nhìn thẳng những người này.

"Ông chủ đã ở phòng ăn vì ngài chuẩn bị tốt chỗ ngồi , ngài có muốn hay không trước tiên chờ ông chủ ?"

Ngữ khí của bảo tiêu nghe dường như là cung kính, nhưng trong tai ở nam nhân lại là vô hình cứng rắn, lạnh lẽo; khiến hắn có chút áp lực.

"Tôi..."

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi áo nam nhân, đánh gãy lời hắn định nói, "Alo?"( sao đoạn này nó cụt ngủn tek nhể?)

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, tâm tình của nam nhân rất cao hứng, Tô Hạo Hiên nói hắn hiện tại có việc không thể trở về, nói hắn tự chăm sóc chính mình, đồng thời thăm dò, nói yêu cầu của mình, đáp ứng hắn tự mình đi dùng cơm.

Tự do, đối với mỗi người đều là đơn giản như vậy nhưng ở trên người nam nhân, cái từ này tựa hồ đối với hắn mà nói là cỡ nào xa vời.

Hít vào một hơi thật dài, nam nhân cũng không có dựa theo ý của Tô Hạo Hiên là đi dùng cơm, mà là đi tới một chỗ khác ở tầng cao nhất, một khu vườn lộ thiên yên tĩnh , thân hình nhỏ bé yếu đuối lẻ loi đứng lặng giữa trời đêm, xuất thần nhìn xuống đô thị phồn hoa ban đêm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

" Đại thúc muốn nhảy xuống sao?"

Bỗng nhiên, một đạo âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, khiến nam nhân đang chìm đắm trong suy nghĩ giật mình.

"Bạch, Bạch thiếu gia..." Cậu tại sao lại ở chỗ này? Vế phía sau nam nhân không có nói ra, là bởi vì giờ khắc này Bạch Tử Khiêm đang nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt sắc bén, khiến hắn có cảm giác sởn tóc gáy.

"Có phải là Tô Hạo Hiên đã cho đại thúc điều kiện rất mê người, vì lẽ đó ngươi mới theo hắn ?"

Mặt không hề cảm xúc chậm rãi tiếp cận nam nhân, trong mắt Bạch Tử Khiêm đầy sự căm ghét cùng xem thường, nhìn nam nhân giống như đang nhìn một con chó đê tiện thấp kém.( để rồi xem ai mới là chó nhá, ta f***)

"Tôi không hiểu ý của cậu?" Đúng, hắn xác thực không hiểu. Không hiểu người này quãng thời gian trước chăm sóc hắn , cùng với người mà một tuần gần đây đều là nhìn hắn với ánh mắt như xung quanh toàn là rắn độc , thậm chí ngay cả bây giờ, khi hắn hỏi đến việc tư của nam nhân thì, phảng phất là luồng không khí cừu hận doạ người, căm tức khát máu.

Hai vai nam nhân run cầm cập , không có dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tử Khiêm, nhưng hắn cũng muốn hỏi, muốn biết một chút gì đó. Hắn không phải người ngu, càng không phải ngớ ngẩn, hắn có thể thấy mấy người này trong lúc đó mơ hồ tồn tại một không khí quỷ quái, rồi lại tình cờ chuyển ánh mắt về hắn mang theo thăm dò, suy nghĩ, mang theo ý nghĩ mà hắn không muốn đối mặt.

Hầu như ngoại trừ khi làm việc mới tiếp xúc thì thời gian còn , tất cả đều là bị Tô Hạo Hiên cố ý bá đạo chiếm cứ, năm người kia với hắn chưa từng có bất kỳ giao lưu, như có như không xa cách cùng lạnh lùng là hắn khó chịu không muốn thừa nhận, nhưng hắn có thể thừa nhận rằng hắn có thể thấy bọn họ có chuyện giấu hắn, mà những bí mật kia tựa hồ là liên quan đến hắn... Cũng là liên quan tới người kia.

"Ha ha." Nở nụ cười tao nhã mà lười biếng, Bạch Tử Khiêm theo thói quen hai tay khoanh trước ngực, môi khiêu gợi phun ra lời nói lạnh lẽo , "Anh tự xem mình là cái thứ gì! Chỉ là thứ đồ chơi dơ bẩn đê tiện mà mấy người bọn hắn chơi tới chơi đi, cũng vọng tưởng phỏng đoán tâm tư của tôi! Tôi cảnh cáo anh , tốt nhất là đàng hoàng ở cạnh bên người Tô Hạo Hiên làm chuyện anh nên làm, đừng có ý đồ câu dẫn bất luận người nào nữa , hiểu chưa?"

Cả người chấn động, hai mắt nam nhân trừng lớn, trong màn đêm con ngươi màu mực bỗng nhiên co rụt lại, đôi môi run lên suy nghĩ tức giận muốn mở miệng nhưng lại bi ai phát hiện bản thân giống như lời hắn nói, mình chính xác là một mặt hàng dơ bẩn thấp hèn

Chẳng biết vì sao, nhìn rưng nam nhân rưng muốn khóc, trên khuôn mặt trắng bệch kia chảy xuống hai chuỗi nước mắt trong suốt, đôi mắt kia ướŧ áŧ toát ra sự thống khổ cùng đau thương, trong lòng hắn lại có một tia cảm giác đau đớn, khiến hắn suýt chút nữa liền muốn mở miệng nói lời xin lỗi, hối hận nói ra những lời vừa rồi.

Thế nhưng cũng chỉ như ảo giác có trong phút chốc, Bạch Tử Khiêm lập tức bình tĩnh lại, như ngày đó đứng ở bên trong phi trường nhìn thấy hình dáng mỹ lệ của nam nhân mà lòng hắn tựa hồ như bị rung động một chút, đôi mắt phượng hơi nheo lại, miệng nhếch lên một độ cong.quỷ dị tà ác.

"Điều kiện của Tô Hạo Hiên tôi có lẽ đoán được một chút... Vừa vặn tôi cũng muốn nói với anh một chút chuyện liên quan tới ngọn nguồn sự kiện kia, gần đây tôi vì điều tra chuyện này mà mất ngủ nghiêm trọng ." Ngữ khí thoáng hòa hoãn, thu lại khí tức âm trầm, Bạch Tử Khiêm xoay người, trực tiếp bỏ lại một câu, "Muốn biết Thế Vinh chết như thế nào thì đi theo tôi."

Kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tử Khiêm càng đi càng xa, nam nhân không chút nghĩ ngợi, cuống quít cất bước đi theo.

Đi tới căn phòng xa hoa của Bạch Tử Khiêm, nam nhân mới vừa đóng cửa lại, liền không thể chờ đợi được nữa mà mở miệng, thanh âm run rẩy chen lẫn kích động cùng căng thẳng, "Cái kia... Cái kia cậu vừa nói..."

"Lại đây."

Giọng nói lạnh lùng mang tính chất mệnh lệnh không thể nghi ngờ, Bạch Tử Khiêm thả lỏng cơ thể , tùy ý dựa vào ghế salông, đôi mắt phượng hẹp dài, xung quanh người như tỏa ra khí tức nguy hiểm thấu xương.

Tựa hồ không có phát hiện Bạch Tử Khiêm có gì đó không đúng chỗ nào, nam nhân rất nghe lời, khập khễnh - đi tới trước sô pha đối diện Bạch Tử Khiêm định ngồi xuống, nhưng không ngờ...

"Đứng dậy ngay! Ai cho phép anh ngồi xuống! Đồ đê tiện, không cho làm bẩn nơi ở của ta!"( Mắc bệnh khiết phích hay j, nhẹ nhàng tí k đc à, ta chờ ngày mặt bị vả k trượt phát lào -_-)

Vèo, đứng lên ngay lập tức , nam nhân theo phản xạ có điều kiện – liền khom lưng xin lỗi, sợ mất mật, hắn ảo não không thôi, lại suýt chút nữa đã quên tính cách Bạch Tử Khiêm, "Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

"Hừ! Cho dù là mặc bộ quần áo sạch sẽ nhất, lộ ra khuôn mặt tươi cười thuần khiết nhất, người ô uế chính là ô uế, khắp toàn thân tất cả đều là dơ bẩn!" Không chút lưu tình mà nói ra , Bạch Tử Khiêm ngồi dậy, thân hình cao lớn như phảng phất bao phủ nam nhân trong bóng tối, làm cho nam nhân không tự chủ được lùi về sau một bước, sắc mặt càng trắng bệch đến đáng sợ, trái tim cũng co rút kịch liệt, đau đớn.

"Đầu tiên là Vũ , sau đó lại là Diễm, tiếp đó lại là Nhiễm, hiện tại lại chính thức trở thành tình nhân của Tô Hạo Hiên..." Rút ra một điếu xì gà, Bạch Tử Khiêm tàn nhẫn mà hút một hơi, tiếp tục trào phúng, ánh mắt âm lãnh trước sau nhìn thân thể nhỏ gầy đơn bạc của nam nhân, "Tôi rất hiếu kì, tiếp theo người anh dự định muốn câu dẫn là ai? Là tôi ? Hay là Tuấn? Có phải là chờ anh lên giường hết với tất cả chúng tôi thì sẽ thành công thành lui thân? Hoặc là, anh sẽ chuyển mục tiêu khác ?"