Chương 1: Trở về (3)

Hai mươi phút sau.

Cơ sở 《Tối Giai Thần Tượng》.

Triệu Phồn lo lắng đợi ở cửa, "Cái con nhóc này, không phải nói hai mươi phút nữa sẽ tới sao?"

Cô cầm điện thoại lên, vừa định gọi điện thì một chiếc taxi dừng trước mặt.

Một người phụ nữ từ phía sau xe bước xuống, mặc quần bó sát màu trắng, nửa thân trên mặc áo len màu be, nước da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, vừa xuống xe, ánh nắng mặt trời dường như ảm đạm đi không ít.

Những người anti fan mắng Mạnh Phất là bình hoa, mắng Mạnh Phất vô học, nhưng không ai dám mắng cô xấu xí.

“Chị Triệu.” Mạnh Phất tháo kính râm xuống, cong môi hướng về phía Triệu Phồn.

Triệu Phồn sửng sốt một lúc mới nhận ra, cô ấy nắm lấy tay Mạnh Phất, đi vào trong và vội vàng nói: "Tuần này đã luyện tập tốt bài hát đoàn ca chưa? Bắt nhịp kịp không? Đã đến lượt em khảo hạch, lần này liên quan đến việc chia nhóm."

Linh hồn phiêu diêu theo nữ phóng viên suốt một tháng, Mạnh Phất mặc dù chưa từng học qua bài hát đoàn ca nhưng đã nghe không biết bao nhiêu lần, cô xoay chiếc kính râm trong tay, khẽ nhếch môi: "Cũng ổn."

Triệu Phồn nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, dừng lại, cắn răng nói: "Vậy... đoạn tiếng Anh kia thì sao?"

《Tối Giai Thần Tượng》đoàn ca có một đoạn tiếng Anh, tiếng Anh của nữ phóng viên không tốt, đặc biệt là phát âm chưa chuẩn, chưa trôi chảy.

Làm trò cười cho thiên hạ.

Tuần trước, vì Mạnh Phất biểu hiện kém, ca từ không rõ ràng, không bắt kịp âm điệu, cô đã bị Tịch Nam Thành đang hot trong giới giải trí khiển trách trước mặt tất cả các thực tập sinh.

Là một gia sư, Tịch Nam Thành đã dạy cô một cách kiên nhẫn, nhưng khi dạy, anh liền phát hiện ra rằng Mạnh Phất không nói được tiếng Anh, và cô thậm chí còn không biết nốt nhạc là gì.

Tịch Nam Thành tức giận đến mức trực tiếp bỏ đi.

Triệu Phồn thập phần lo lắng.

Trong phần khảo hạch này, mọi người cần tự mình đơn ca cùng nhảy đoàn ca, người hướng dẫn sẽ đánh giá họ.

Mạnh Phất không có trả lời Triệu Phồn, mà là nghiêng đầu, đem kính râm đặt vào lòng bàn tay Triệu Phồn, lông mày lạnh lùng, mang theo một chút lười biếng mị lực, "Bảo bối, chờ em đi ra."

Triệu Phồn đợi ở hành lang, nghĩ đến nụ cười của cô, có chút không kịp phản ứng.

Cứ cảm thấy Mạnh Phất luôn khiến cô lo lắng này hôm nay có chút thần bí.

**

Tại nơi khảo hạch, giữa trận tạm nghỉ ngơi mười phút, chờ lần ghi hình tiếp theo.

Quản lý phụ trách lật tờ giấy trong tay, "Lớp A chỉ còn lại một người, sau đó là lớp B. Tôi đi gọi Tịch lão sư."

Phía sau là phòng nghỉ của huấn luyện viên, Tịch Nam Thành uống một cốc nước ấm, "Ai là người tiếp theo?"

Người phụ trách nhìn một chút, trả lời: "Là Mạnh Phất."

Tịch Nam Thành ngừng động tác uống nước, lần nữa ngồi xuống, "Để ba vị lão sư ghi âm trước."

Người phụ trách gật đầu và trực tiếp đi ra ngoài.

《Tối Giai Thần Tượng》 lúc này không tính là nổi tiếng, và Mạnh Phất đã trở thành một chủ đề nhỏ, quản lý của Tịch Nam Thành cũng biết rằng Tịch Nam Thành đã mắng Mạnh Phất và biết rằng Tịch Nam Thành không thích Mạnh Phất, khi nhắc đến Mạnh Phất, hắn cũng nhớ ra một điều: "Hình tượng của cô ấy rất phù hợp với giới giải trí, anh cảm thấy thế nào? Có thích hợp để ký hợp đồng với công ty chúng tôi không? Tôi vẫn chưa gặp cô ấy."

Tịch Nam Thành đốt một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không vừa lòng, đi không được bao lâu."(*)

Người quản lí gật đầu, tạm dừng ý định ký hợp đồng với cô, chỉ cười nói: "Không phải anh muốn phỏng vấn cô ấy sao?"

Tịch Nam Thành nhìn qua danh sách, nói: "Không đi, ngại tai."

(*): nghĩa là nói thì mạnh mồm, khoác lác, còn làm thì chẳng ra gì.