Chương 1: Trở về (2)

Tại căn phòng cho thuê của Mạnh Phất .

Cô tháo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, chậm rãi kẹp chúng ở cổ áo. Căn phòng cho thuê vẫn giống như trước khi cô đi, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, nhưng nó đã bị phá hủy. Trong một thời gian dài như thế không có người ở, để lại một lớp bụi.

Cửa phòng ngủ của Mạnh Phất không có khóa.

Cô mở cửa đi vào, trong phòng ngủ rất trống trải, ngoại trừ một cái giường và một cái bàn, những thứ khác hầu như không có, cô nhìn thấy chiếc điện thoại di động lúc trước ở đầu giường, đó là một chiếc điện thoại di động màu bạc ở mặt sau có in hình một vòng tròn màu đỏ, không quá nặng, nó khá lớn, thậm chí còn lớn hơn chiếc Iphone 11 kiểu mới mà Mạnh Phất vừa ném.

Không có pin thì không thể mở điện thoại, Mạnh Phất không lo lâu ngày không dùng đến điện thoại sẽ hỏng, cô chỉ đưa tay lắp thẻ sim Iphone 11 vào điện thoại cũ, và tìm thấy cục sạc để sạc nó lên.

Hai năm cũng vô ích, khi cô cắm sạc chỉ mất một giây là máy khởi động trơn tru và ngay lập tức bị khóa ở màn hình sạc màu xanh lục.

Mạnh Phất đưa tay vào chậu hoa trong đại sảnh, rút ra chiếc chìa khóa bám bụi đất, cô trực tiếp mở cửa phòng ngủ bên cạnh.

Là phòng làm việc trước đây của cô ấy.

Cửa đã lâu không mở, nữ phóng viên chắc là nghĩ phòng ngủ của Mạnh Phất trống quá nên không vào phòng làm việc.

Chắc hẳn nữ phóng viên chưa bao giờ tưởng tượng được phòng ngủ của Mạnh Phất nghèo rớt mồng tơi nhưng phòng làm việc lại đầy ắp.

Bên trái phòng làm việc là một dãy giá sách màu trắng, trên giá chất đầy đủ loại sách, một tấm bản nhỏ rách nát và một bản nhạc phổ gần như chưa đọc được xếp cạnh nhau, bên cửa sổ có một chiếc ghế mây, nó trông hơi cũ, và có một bộ ấm trà bên cạnh chiếc ghế đu.

Bên cạnh bộ ấm trà vẫn còn một bộ kim châm bạc, túi kim châm chưa kịp đóng lại.

Trên bàn có một chồng vở, ngăn đựng bút đầy bút, nắp laptop màu đen vẫn chưa đóng.

Mạnh Phất đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn, trên cuốn sổ đang mở vẫn còn một chuỗi những từ tiếng Anh viết nguệch ngoạc mà cô đã viết hai năm trước—— UNABOMBER.

Nửa giờ sau, Mạnh Phất mở điện thoại màu bạc lên.

Tốc độ khởi động máy rất nhanh và mật khẩu mở khóa là bốn ký hiệu đặc biệt.

Khi đó, nữ phóng viên không thể mở khóa điện thoại di động của Mạnh Phất và điện thoại của Mạnh Phất không phải là nhãn hiệu Iphone cao cấp mà là chiếc điện thoại cũ nên cô ta cảm thấy vô dụng và nhờ Giang gia mua cho cô ta điện thoại Iphone 11 kiểu mới nhất, cũng đăng ký lại thẻ điện thoại di động.

Ngay khi vừa mở máy, vô số tin nhắn ập đến, đều là số cũ của cô.

Ngay sau đó, trên màn hình lại xuất hiện cái tên “Chị Triệu”.

Lần này Mạnh Phất không có tắt máy, nữ phóng viên tuy chiếm thân thể của cô nhưng không gây phiền phức lớn cho cô, ngược lại còn giúp cô tránh được rất nhiều phiền toái.

Cô liếc nhìn đại sảnh, tiện tay ném lại chiếc chìa khóa phòng làm việc, chiếc chìa khóa rơi vào lọ hoa, nếu có ai ở đây sẽ có thể nhìn thấy chìa khóa của cô rơi vào lọ hoa cùng với vị trí mà nó được đặt trước đó, không sai một li.

Mạnh Phất nhếch đôi môi đỏ mọng, dùng ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc kính râm trên cổ áo lên, "Hai mươi phút nữa em tới."

**