Chương 4: Muốn Thiêu Chết Chàng Sao?

Về sau, Hoa Tập Liên lại tiếp tục trải qua rất nhiều chuyện, dưới cơ duyên xảo hợp gia nhập Tiểu Linh Sơn, trở thành đồ đệ của Thanh Linh chân nhân, mà khó khăn gian khổ trong đó, chỉ có bản thân chàng mới biết được.

Nếu như đằng ấy cho rằng bước vào Tiểu Linh Sơn thì cuộc sống hạnh phúc của nam chủ đã bắt đầu, vậy đằng ấy lại sai nữa rồi.

Đây chỉ là tình huống lại lần nữa tìm đường chết ở chỗ đám bia đỡ đạn mà thôi! ! !

Hiện tại, Tô Từ Nhi chính là tấm bia đỡ đạn kia, nàng nhíu mày nhìn về phía thiếu niên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, kì thực đã hoảng tới ruột gan rối bời:"Đi lên."

Hoa Tập Liên dừng một chút, có hơi ngập ngừng cất tiếng: "Nhưng mà ta còn chưa bắt được Bạch ngư..."

Giọng nói của thiếu niên sạch sẽ như bọt nước rơi trên tảng băng, từng chữ thốt lên rõ ràng mà lại chậm rãi, mang theo một chút run rẩy, chắc là vì lạnh.

"Ta kêu ngươi đi lên." Thiếu nữ mất kiên nhẫn.

Hoa Tập Liên vội vàng từ bên trong hàn đàm đi ra, trên người chàng đều ướt sũng nước hàn đàm, đáng thương đứng ở đó, giống bé chó con ướt sũng vừa mới được vớt lên từ trong nước, trông vô cùng tội nghiệp.

Mặc dù nam chủ là một đóa hắc liên hoa, nhưng Tô Từ Nhi cũng không có khuynh hướng ngược đãi trẻ em, sỡ dĩ nàng làm như vậy là bởi vì trong cơ thể nàng còn có một cái hệ thống, thời điểm mới xuyên qua, Tô Từ Nhi còn hận không thể trở thành đứa liếʍ cẩu đem Hoa Tập Liên nâng trong lòng bàn tay luôn cho rồi.

Vào hậu cung thì làm sao cơ? Mỗi tháng thấy tiền không thấy người, tiền này nàng cầm cũng chỉ để an tâm thôi mà!

Nhưng thứ hệ thống tàn ác kia lại đánh vỡ mộng làm cá muối nơi hậu cung của Tô Từ Nhi, nó nói với nàng, điều kiện tiên quyết để đi đến hết phần kịch bản của nàng là cần phải bảo trì thiết lập nhân vật, chỉ có làm như vậy mới không bị tiêu hủy.

Tô Từ Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Bị tiêu hủy có nghĩa là..."

"Thần hồn câu diệt."

Tô Từ Nhi: ... Nàng chọn làm nhiệm vụ.

Tô Từ Nhi đi qua tiện tay thi triển một cái thuật hong khô, sau đó giật áo choàng trên người xuống ném cho Hoa Tập Liên, ngữ khí kiêu căng, vẻ mặt đầy ghét bỏ, "Mặc vào, đi phòng bếp."

Mau đi vo mấy viên thạch khoai môn cho nàng! Yêu cầu vo nhỏ lại xíu, không phải cái dạng nuốt vào sẽ nghẹn muốn chết kia! Nghĩ đến tay nghề thiên phú dị bẩm của nam chủ, Tô Từ Nhi tạm thời quên đi sự hiểm độc của chàng.

Hệ thống:"Cảnh cáo thiết lập nhân vật sụp đổ, nguyên thân sẽ không cho nam chủ áo choàng..."

"Nguyên thân là kẻ hai mặt đạo đức giả, ngoài mặt đương nhiên là sẽ làm như vậy để ra vẻ." Tô Từ Nhi chỉ cần một câu đã đem cảnh cáo của hệ thống nghẹn trở về.

Hệ thống trí thông minh không được cao cho lắm: ...

"Đại sư tỷ, tỷ làm như này có phải là tiện cho hắn quá rồi không?" Dương Viêm Long đang theo đuôi thấy Tô Từ Nhi cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua cho Hoa Tập Liên liền biểu hiện bất mãn.

Đại huynh đệ à! Ngươi chỉ là cái đệm mà thôi, làm sao lại gáy nhiều như vậy?

Tô Từ Nhi khó nén than thở trong mắt, nhưng bởi vì nàng có kỹ năng duy trì thiết lập nhân vật, cho nên lúc này trong mắt Dương Viêm Long nàng vẫn như cũ là hình tượng băng thanh ngọc khiết cao quý, thậm chí còn lạnh hơn mấy phần.

"Ta tự có tính toán."

Đại sư tỷ không giận tự uy, quả thực giống như là cùng sư tôn một khuông đúc ra.

Dương Viêm Long vẫn còn đang theo đuôi hai gò má hồng cả lên, sau đó đột nhiên phản ứng lại, hai mắt sáng ngời:"Ta hiểu rồi đại sư tỷ, có phải sư tỷ muốn thiêu chết hắn luôn phải không!?"

Tô Từ Nhi: ... Van cầu ngươi ngậm miệng dùm! ! !

Phòng bếp nhỏ đã đốt bếp lò lên, bên trong vô cùng ấm áp, thân thể của Hoa Tập Liên đã sớm đông cứng vì lạnh cũng dần dần hồi phục.

Chàng chậm rãi xoa xoa viên khoai môn trong tay, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ kia bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng. Mặc dù thân thể còn có chút phát run, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi.

Chàng có thể nghe đối thoại phía bên ngoài của Tô Từ Nhi cùng Dương Viêm Long.

Thính lực của chàng so với người thường tốt hơn nhiều, đây là điều mà Hoa Tập Liên đã sớm nhận ra từ khi còn bé.

Viên khoai môn nhỏ trong tay bị bóp nghiến, lại xoa tròn lần nữa. Thiếu niên mặt mày buông thõng, sâu trong mắt như có thứ gì đó, dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, nét mặt của chàng cũng dần trở nên không thể thấy rõ.

Muốn thiêu chết chàng sao?