Một năm trước, Tang Nhu Nhu xuyên vào một quyển tiểu thuyết nam tần cổ đại tên là « Ma Chủ », nàng ta phát hiện mình là chính cung nữ chủ của nam chủ Hoa Tập Liên.
Nàng ta là một người hiện đại, sao có thể chia sẻ một nam nhân cùng với nhiều nữ nhân như vậy? Đương nhiên là Tang Nhu Nhu không chịu rồi, cũng ngay lúc đó trong cơ thể nàng ta đã thức tỉnh hệ thống.
Hệ thống công lược « Ma Chủ », có thể tự do lựa chọn nhân vật công lược.
Tang Nhu Nhu nhớ tới mấy nhân vật trong tiểu thuyết vạn người mê gần đây mình đã xem, nén không được vui sướиɠ trong lòng, lập tức lựa chọn tất cả nam nhân có danh tiếng trong quyển sách này để tiến hành công lược.
Mỗi khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ xuất hiện một phần thưởng là điểm giá trị.
Từ trước đến giờ Tang Nhu Nhu luôn luôn chọn tăng mỹ mạo, bởi vì nàng ta tin rằng, giá trị nhan sắc chính là hết thảy. Mà sự thật đã chứng minh, lựa chọn của nàng ta là đúng, mỗi khi nàng ta xinh đẹp thêm một chút, ánh mắt đám nam nhân kia nhìn nàng ta cũng trở nên nóng bỏng thêm một ít.
Tang Nhu Nhu rất hưởng thụ những ánh nhìn chăm chú này, cũng càng thêm khẳng định lựa chọn của mình là chính xác.
Thế nhưng mà... Có một người lại là ngoại lệ.
Màn hình hệ thống dừng ở mục của nam chủ Hoa Tập Liên.
Ngay từ khi mới vào Tiểu Linh Sơn, Tang Nhu Nhu đã bắt đầu lấy lòng Hoa Tập Liên, thế nhưng thanh tiến độ một chút động tĩnh cũng không có, nàng ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao.
Cũng đều là những thủ đoạn đó, cũng sự ôn nhu đó, cũng nụ cười đó, nhưng Tang Nhu Nhu trong tiểu thuyết lại có thể bước vào lòng Hoa Tập Liên, vì cái gì nàng ta lại không làm được chứ?
Tang Nhu Nhu hít sâu một hơi, nàng ta đưa tay vuốt ve hai má của mình.
Không sao, nam chủ mà, khó công lược cũng là bình thường.
"Vọng Phong sư huynh, muội đi khuyên nhủ Đại sư tỷ." Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tang Nhu Nhu không muốn phí thời gian cùng Dư Vọng Phong nữa, nàng ta vứt hắn lại, đuổi theo hướng Tô Từ Nhi rời đi.
Thật ra cũng không phải là Tang Nhu Nhu đuổi theo Tô Từ Nhi, mà là đi tìm Hoa Tập Liên.
Vào lúc Tô Từ Nhi rời đi, Hoa Tập Liên cũng biến mất.
Tang Nhu Nhu nhìn thanh tiến độ của phần lớn đám nam phụ đều đã hơn phân nửa, chỉ có Hoa Tập Liên vẫn còn đang kẹt ở 0%, trong lòng nàng ta cũng muốn nghẹn theo.
Trước lúc xuyên sách, Tang Nhu Nhu tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, mối quan hệ với người khác phái cũng bình thường, nhưng từ sau khi xuyên đến đây, vây quanh nàng đều là những thanh niên tài tuấn tai to mặt lớn trong Tu Chân Giới, bọn họ đều phải quỳ dưới làn váy thạch lựu của nàng ta.
Tang Nhu Nhu lâng lâng, nàng ta cảm thấy chắc hẳn là Hoa Tập Liên cũng có chút thích nàng ta, chỉ là do nàng ta vẫn chưa bắt đầu triển khai đợt tiến công mà thôi.
Chỉ cần nàng ta hơi trêu chọc chàng một chút, nhất định chàng sẽ trở nên yêu nàng ta rất nhanh.
Tang Nhu Nhu kiêu ngạo mà hất cằm lên, nàng ta cảm thấy hiện tại mình chính là một vị nữ vương điện hạ có thể hô mưa gọi gió.
.
Tô Từ Nhi trở lại viện của mình, khi vừa bước đến cửa liền phát hiện trên thềm đá trước phòng mình đặt một vật gì đó.
Đó là một vật có hình dáng dài dùng giấy dầu bọc lại.
Tô Từ Nhi nhíu mày, vươn tay chỉ vào nó, một luồng khí từ đầu ngón tay xuất ra, giấy dầu bị kéo mở, lộ ra kiếm Liên Hoa trong trẻo lạnh lẽo bên trong.
Thanh kiếm này sao lại ở đây? Tô Từ Nhi lần nữa chú ý thấy vệt nước lan ra dưới lớp giấy dầu.
Nàng đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc nhìn thấy Hoa Tập Liên cũng là dáng vẻ cả người ướt đẫm, có lẽ vật ban nãy được chàng ôm vào ngực kia là đống giấy dầu này.
Là Hoa Tập Liên mang tới sao?
Tô Từ Nhi lại nhớ tới lần trước trong huyệt động lúc nàng đuổi theo Hoa Tập Liên, chẳng lẽ kiếm Liên Hoa đã bị chàng ta giấu vào trong hàn đàm ở huyệt động?
.
Tang Nhu Nhu chờ Hoa Tập Liên ở phía trước nhà tranh.
Chỗ này thật sự là một căn nhà tranh rách nát vô cùng, trên nóc thủng lỗ, hai bên đều hở, khắp nơi đều là rơm rạ ướt sũng bị thổi tứ tung, còn có mùi nấm mốc.
Trên mặt đất là tuyết đọng cùng bùn nhão, Tang Nhu Nhu không tìm được chỗ để ngồi, nàng ta chỉ có thể đứng trước cửa nhà tranh.
Vào đông gió thật sự rất lạnh, mấy cọng rơm dài nhỏ thỉnh thoảng bị gió thổi bay đánh vào trên mặt nàng ta, không chỉ làm bẩn mặt của nàng ta, còn làm bẩn y phục của nàng ta.
Tang Nhu Nhu cúi đầu nhìn thấy giày thêu của mình bị bùn nhão dính vào, mặt lộ vẻ ghét bỏ, nhịn xuống xúc động muốn rời đi.
Không biết đã qua bao lâu, vào lúc Tang Nhu Nhu đã chờ đến toàn thân lạnh cứng, sắp cạn sạch kiên nhẫn, rốt cuộc đã đợi được Hoa Tập Liên.
Đồng phục trên người thiếu niên đã bị gió thổi khô phân nửa, cả người lạnh đến mức run rẩy, nhưng chàng vẫn chưa thể nghỉ ngơi, bởi vì Tang Nhu Nhu đang chắn ngay trước mặt chàng.
"Tiểu sư đệ."
Tang Nhu Nhu mặc dù cũng là tiểu đồ đệ của Thanh Linh chân nhân, nhưng nàng ta lớn hơn Hoa Tập Liên mấy ngày, cũng bái Thanh Linh chân nhân làm sư tôn trước chàng mấy ngày, bởi vậy nàng ta mới gọi Hoa Tập Liên một tiếng tiểu sư đệ, Hoa Tập Liên gọi nàng ta một tiếng tiểu sư tỷ.
"Tiểu sư tỷ." Hoa Tập Liên giật giật khóe môi cứng đờ, miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười.
Lúc thiếu niên cười lên cực kỳ đẹp mắt, mí mắt cong cong, sạch sẽ thuần túy, ngay cả Tang Nhu Nhu đã gặp qua vô số nam nữ chất lượng cao cũng nhịn không được mà đỏ mặt.
"Ta tới đây là để cảm ơn đệ mỗi ngày đều nấu cơm cho ta." Tang Nhu Nhu chắp hai tay sau lưng, thân thể không ngừng vặn qua vặn lại, dùng hành động này để tạo cảm giác thiếu nữ thẹn thùng:"Làm phiền đệ quá."
Thiếu niên rũ mắt xuống nhìn nàng ta, mặt mày triền miên, nhìn như ôn nhu hiền lành, kì thực sâu trong ánh mắt lại không chút cảm xúc.
"Chuyện nên làm mà ạ."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khóe môi mím chặt của thiếu niên đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn của chàng.
Hoa Tập Liên nhìn như ôn hòa dễ bắt nạt, thật ra nội tâm luôn tràn ngập ý nghĩ "Liên quan mẹ gì đến mấy người, còn mấy người liên quan mẹ gì đến ta".
Những thứ chàng phải trải qua trong giai đoạn trưởng thành đã khiến chàng trở thành một người có lối sống ích kỷ, vừa nãy chàng đem kiếm Liên Hoa trả lại Tô Từ Nhi cũng không phải là vì cảm thấy nàng đáng thương, chỉ là chàng sợ nàng ấy lại tìm chàng để gây sự, lấy chàng làm chỗ trút giận sau khi bị từ hôn.
Chàng chỉ là sớm lấy lòng trước thôi.
Hiện thực cũng chưa từng dạy Hoa Tập Liên lòng tự trọng có bao nhiêu quan trọng, chỉ dạy cho chàng một việc, đó chính là nếu ngươi muốn sống, vậy thì phải không từ mọi thủ đoạn.
Chàng sinh ra nơi tối tăm, vật lộn trong bùn lầy, chàng hiểu rõ tư vị vì sinh tồn mà đau khổ giãy dụa là thế nào.
Tôn nghiêm? Không tồn tại.
Mặc dù Hoa Tập Liên biết, một khi trả lại kiếm Liên Hoa cho Tô Từ Nhi, nhất định nàng sẽ không tiếp tục dạy chàng kiếm pháp nữa, nhưng ngay từ đầu chàng cũng đã không quá hi vọng gì cả, cuốn bí tịch Tiểu Linh Sơn kia đã được xem là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
"Cái này là ta mua cho đệ." Tang Nhu Nhu lấy từ trong túi trữ vật ra áo khoác nàng ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng đưa cho Hoa Tập Liên:"Trời lạnh mà đệ lại mặc ít như thế, nhất định rất lạnh đúng không?"
Tất cả mọi người ở Tiểu Linh Sơn đều mặc áo khoác cùng áo choàng, riêng chỉ có Hoa Tập Liên là mặc mỗi một lớp đồng phục mùa đông đơn sơ.
"Đa tạ tiểu sư tỷ." Hoa Tập Liên đưa tay nhận lấy, không chút làm bộ.
So với những nam chủ khác có lòng tự trọng mạnh, đến mức thà rằng chết cóng chết đói từ trên cao nhảy xuống cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì của người khác, giống như Hoa Tập Liên đây có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Lúc Tang Nhu Nhu đưa áo khoác còn giả vờ lơ đãng đυ.ng vào đầu ngón tay của chàng.
Thiếu niên hơi nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.
Đối với ý tốt của người khác chàng vẫn luôn mang thái độ hoài nghi, bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên Hoa Tập Liên liếc mắt cũng có thể phát hiện được ý đồ của người khác.
Tang Nhu Nhu đang lấy lòng chàng, ánh mắt nhìn chàng cùng những kẻ có ý đồ lấy được thứ gì đó từ trên người chàng giống nhau như đúc.
Ghê tởm.
Đó là cảm giác của Hoa Tập Liên đối với Tang Nhu Nhu, nhưng chàng không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì như vậy sẽ mang đến phiền phức cho chàng.
"Mặt của đệ hình như có hơi đỏ?" Tang Nhu Nhu đột nhiên kinh ngạc che miệng.
Động tác của nàng có chút cố tình, ráng sức hé miệng nhỏ rồi banh to đôi mắt, bày ra một bộ dáng ngọt ngào vô tội.
Hoa Tập Liên cau mày, thanh âm lạnh nhạt:"Ta không sao."
"Không phải đâu, đệ giống như bị phát sốt vậy."
Tang Nhu Nhu không có nói quàng, nàng ta đã sử dụng điểm tích lũy sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để đổi phần quà lớn, là một lần "nam chủ phát sốt".
Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, trên màn hình hệ thống đều sẽ xuất hiện khen thưởng, từ trước tới giờ Tang Nhu Nhu luôn lựa chọn gia tăng giá trị nhan sắc, còn điểm tích lũy được nàng ta đều đem chúng dùng vào việc công lược đám nam nhân, chế tạo các loại tình huống nhỏ ngoài ý muốn.
Giống như phần quà "nam chủ phát sốt" ngay lúc này vậy.
Nhan sắc và thủ đoạn đều phải có, nữ nhân không chỉ cần dung mạo bên ngoài, tâm cơ đương nhiên cũng không thể thiếu.
Trên mặt Tang Nhu Nhu lộ ra nụ cười không thể nén nổi.
Mà bên kia, đột nhiên Hoa Tập Liên cảm thấy thân thể trở nên vô cùng nặng nề, từng đợt lại từng đợt choáng váng đột kích, chàng gần như sắp không chống đỡ nổi, vô ý thức lảo đảo một cái.
Loại người lớn lên từ gian khổ giống như chàng, nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra cũng không yếu đuối như vẻ bề ngoài, ngược lại sức chịu đựng còn nhiều hơn so với người bình thường. Bởi vậy, trong chớp mắt Hoa Tập Liên vẫn chưa kịp phản ứng mình như vậy là do phát sốt.
Thiếu niên đưa tay chống lấy khung cửa lung lay sắp đổ của nhà tranh, lảo đảo ngã vào đống rơm rạ.
"Tiểu sư đệ, đệ không sao chứ?" Thanh âm lo lắng của Tang Nhu Nhu càng lúc càng xa.