Chương 3: Anh Đây Là Muốn Đi Đến Nhân Sinh Đỉnh Phong!

“Chao ôi, nhiều như vậy à."

Đây là làm ăn lớn đó nha! Tôn Vĩ vội vàng đưa hộp vé số cào tới: "Tới đây, tới đây! Thử vận khí một chút đi."

"Chỉ nhiêu đây thôi." Nam thanh niên trực tiếp đếm một lượt hai mươi tấm, Tiêu Soái liền im lặng. Hai mươi tấm này hắn vừa mới kiểm xong...

"Cám ơn đã tham gia, cám ơn đã tham gia, cám ơn đã tham gia..." Nam thanh niên mở một hơi mười sáu tấm, tất cả đều là cám ơn đã tham gia, vẻ mặt liền có chút biến sắc, vừa cào vừa mắng: "Con mẹ nó, lão tử mở mười sáu tấm vé số cào đến một cái trúng thưởng cũng không có. Ông chủ, vé số cào này của ông là giả à?"

Tiêu Soái: "..."

Khụ khụ, anh đây cái gì cũng không biết rồi…

Lúc nãy thấy Tiêu Soái cạo, Tôn Vĩ đã có chút đỏ mắt, bây giờ nghe tên này nói chuyện kiểu đó, làm hắn cảm thấy không vui: “Sao lại nói như vậy? Làm sao lại là giả được chứ? Cậu xem, phía trên còn có ký hiệu chống hàng giả, là vé số cào chính thức rồi còn gì? Vừa rồi lão đệ này mua 2 tấm đều trúng. Đều là do vận khí của cậu không tốt, không nên trách người khác chứ!”

"Bà nội nó, ta không tin!" Nam thanh niên này tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bốn tờ còn lại toàn bộ đều là cám ơn đã tham dự, liền hét lớn: "Đến vé số cào cũng chọc tức lão tử!"

Sau đó hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn tranh cãi với Tôn Vĩ: "Ông chủ, ông còn nói đây không phải là giả à! Hai mươi tấm đến một tấm cũng không trúng! Ông nói rõ cho tôi một lí do đàng hoàng đi!"

Tôn Vĩ lúc này cũng rất phiền muộn, dù sao vé số cào kém lắm cũng trúng năm tệ mười tệ, tên này một tấm cũng không trúng thật sự là chưa có người nào như vậy...

Đang rầu, Tiêu Soái bên cạnh cũng cười híp mắt nói chuyện: "Ông chủ, tôi mới vừa nói lại mua một tấm đúng không?"

Lúc này, hắn nói lời này đều có nguyên nhân, bởi vì cái tấm vé số cào ở phía trên tấm kia, đang có một cái mặt thần tài lớn đang cười!

"Đúng đúng đúng.” Tôn Vĩ thấy Tiêu Soái nguyện ý bước ra giải vây, bây giờ có đỏ mắt hắn cũng chấp nhận, vội vàng đẩy hộp vé số cào về phía trước: “Đây đây, hôm nay vận khí của cậu không tệ, thêm một tấm nữa đi!”

"Tờ này đi! " Tiêu Soái vân đạm phong khinh(1) cười một tiếng, trực tiếp đưa tay nhẹ nhàng rút tờ vé số cào có khuôn mặt thần tài lớn đang tươi cười kia ra, nói: "Tờ này chắc là có thưởng."

(1)chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"Làm sao có thể?" Nam thanh niên cũng đưa đầu tới, vừa xem vừa lầm bầm: "Ta rút liên tiếp hai mươi tấm đều là trống không, tờ này của ngươi..."

Kết quả tên này còn chưa nói hết, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: "Ngọa tào! Ngọa tào! Trúng rồi! Trúng rồi! 200 tệ!"

- Hệ thống: điểm số đỏ mắt đến từ Tôn Vĩ + 16!

- Hệ thống: điểm số đỏ mắt đến từ Vương Vi Dân + 33!

Tiêu Soái cũng sợ ngây người: …!!!

Ngọa tào! 200 tệ! Lão tử mở tiệm xem phong thủy làm hơn hai tháng tổng cộng mới kiếm lời hơn hai ngàn tệ, vậy mà tùy tiện mua vé số cào đến bây giờ trúng hơn ba trăm!

"Trời ơi!" Tôn Vĩ nhìn xem tấm kia vé số cào mắt đều đỏ: "Lão đệ vận khí của cậu quả thực là vô địch mà! Chẳng lẽ thật sự là thần tài hiển linh?"

"Khụ khụ… "

Tiêu Soái nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó chững chạc đàng hoàng, lại bắt đầu khoác lác: "Không phải đã nói rồi sao, buổi sáng hôm nay bái thần tài, thần tài nhận thấy lòng thành tín của ta, cho nên hiển linh."

Nói đến đây, Tiêu Soái bất động thanh sắc liếc mắt, lườm nam thanh niên tên Vương Vi Dân kia một cái, nói: "Ai da, dù sao tôi cũng thường giúp đỡ người khác, nên thường xuyên được tiên gia phù hộ, thành tâm tự nhiên sẽ linh."

Tôn Vĩ: "..."

Vương Vi Dân: "! ! !"

"Ngươi xem bói à?" Tôn Vĩ là cho rằng Tiêu Soái vẫn là đang khoác lác, thế nhưng là Vương Vi Dân vừa nghe đến Tiêu Soái nói mình xem bói, liền sửng sốt một chút.

Hắn trong khoảng thời gian này đặc biệt không may, đã không may đến mức uống nước lạnh cũng tê răng!

Mua bán bồi thường hơn hai mươi vạn không nói, làm chuyện gì cũng không thuận lợi, cho nên hiện tại đối với xem bói đổi vận đặc biệt mẫn cảm.

"Đúng vậy!" Tiêu Soái cười ha hả nhìn Vương Vi Dân, nói: "Quán sát vách đây chính là do tiểu soái ta mở. Chuyên về xem phong thủy đổi vận, tôi thấy cậu gần đây vận khí không được tốt, muốn tôi xem cho một chút hay không?”

"Tôi..." Vương Vi Dân hoàn toàn vô thức gật đầu, nhưng rất nhanh liền nhịn xuống, đồng thời không thấy sticker đê tiện trên ót nữa, cũng xuất hiện một tiểu nhân, ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng vẽ vòng tròn: "Bịa đặt, khẳng định là bịa đặt... Xem? Không xem? Xem? Không xem?"

Tiêu Soái: "..."

Cắt, ông đây hảo tâm giúp ngươi một chút, vậy mà ngươi lại dám nói ta là bịa đặt!

"Cái này..." Vương Vi Dân nhìn Tiêu Soái, rõ ràng đang do dự, hắn suy nghĩ kỹ một hồi, bỗng nhiên nói: "Ngươi… ngươi… ngươi lại cào một tấm đi, nếu còn có thể trúng, ta liền tin ngươi!"

"Há, cái này thì đơn giản!" Tiêu Soái cười bí hiểm, trực tiếp cầm hộp vé số cào xem, tiện tay lật vài cái, rất nhanh lại thấy một cái khuôn mặt thần tài tươi cười, cái này so với cái vừa rồi còn lớn hơn!

Tiêu Soái: "! ! !"

Vậy còn cần lưỡng lự sao?

"Tờ này." Tiêu Soái trực tiếp chọn tấm vé số cào kia ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy hời hợt đưa tới trước mặt Vương Vi Dân: "Ngươi thử một chút đi, tuyệt đối không sai."

Hắn lúc này một thân chính khí(2), tràn ngập khí phách đại sư, biểu lộ mây trôi nước chảy, biểu hiện rõ ràng đã biết trước.

(2)Chính khí, quang minh chính đại

"Thật à?" Vương Vi Dân nhận lấy tấm vé số cào kia, cùng Tôn Vĩ nhìn nhau, sau đó thấp thỏm nói: "Vậy nếu không trúng, cậu cũng đừng trách ta nha..."

Hắn nói xong liền bắt đầu cào, sau đó cào ra đầu rồng...

Vương Vi Dân: "! ! !"

Sticker lúc này trên ót hắn triệt để biến, biến thành một cái mặt tròn nhỏ, con mắt trừng lớn, nước mũi đều chảy xuống, trên mặt còn có hai chữ: "Ngọa tào!"

"Hệ thống: Đến từ Tôn Vĩ điểm số đỏ mắt + 18!"

"300!" Tôn Vĩ ở một bên kinh hô: "Ngọa tào, lại trúng, lần này là 300 tệ!"

Tiêu Soái: "! ! !"

Chính bản thân Tiêu Soái lúc này cũng không ngờ tới!

Biểu Lộ Bao Chi Nhãn này quá trâu bò(3) rồi, đây đúng là từng bước đi đến nhân sinh đỉnh phong rồi!

(3)Ý nói quá đỉnh rồi.

"Khụ khụ…" Tuy trong lòng vui sướиɠ đến mức muốn nhảy cả lên, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ gió êm sóng lặng, thật giống như chó già vừa giao phối xong: “Lúc này cậu đã tin tôi chưa? Nếu không tôi cào thêm một tấm cho cậu nữa nhé?”

"Ngươi còn muốn giúp à!" Tiêu Soái còn không có động tác gì nhưng ông chủ siêu thị Tôn Vĩ đã ôm hộp đi trước: "Ngươi lại rút nữa thì... Ta không bán vé số cho ngươi nữa!"

Tiêu Soái: "..."

Ai da, nhìn ngươi bị dọa, không phải là bách phát bách trúng sao?

Chút chuyện nhỏ như vậy có phần ngươi sao?

"Đại sư! Đại sư cứu mạng! Đại sư!"

Vương Vi Dân lúc này không còn nửa điểm hoài nghi, hắn hiện tại đã triệt để tin tưởng Tiêu Soái có thể thỉnh được thần tài, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Soái, gấp giọng nói: "Đại sư! Đại sư cứu mạng! Tôi trong khoảng thời gian này quả thực không may, không biết xin hỏi đại sư thi pháp ở nơi nào, xin nhất định phải giúp tôi trừ tà!"

Tôn Vĩ: "..."

Tiểu nhân trên ót hắn toàn bộ đều ở tư thế quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy: "Bốn tờ vé số cào trúng 600, xong rồi còn trúng một vố buôn bán lớn nữa , đây không phải là thật, không phải sự thật..."

"Hệ thống: Đến từ Tôn Vĩ, điểm số đỏ mắt + 3..."