Chương 9

Lúc Trần Nhưỡng tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường Vương Thích, híp mắt sờ đến đồng hồ báo thức đầu giường nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã hơn một giờ chiều. Đôi mắt đau muốn chết, eo mông cũng đau muốn chết, cả người khó chịu giống bị người thao —— từ từ, ta mẹ nó chính là bị người thao!

Thỏ con nhớ tới tối qua cảm thấy rất không chân thật, nhưng dấu vết tím tím xanh xanh trên người lại nhắc nhở cậu, không sai, chúc mừng cậu, xác thật thao, cậu không còn là xử nam, bước đầu tiên thành người trưởng thành!

Excuse me???

Trần Nhưỡng không nghĩ ra, ngày hôm qua mình mất thân như thế nào, cuối cùng còn không biết xấu hổ cam tâm tình nguyện —— lúc đang buồn bực, liền thấy đầu sỏ gây tội đẩy cửa đi vào.

“Ngoan, tỉnh rồi?”

Vương Thích cười tủm tỉm đi tới mép giường, nói, “Khăn trải giường em quá bẩn, anh ôm em lên giường anh ngủ. Muốn ăn gì không?”

Trần Nhưỡng trầm mặc nhìn hắn múc cháo, lại đổ một chậu nước ấm lại đây giúp mình lau mặt. Thỏ con mặc hắn bận việc cũng không hé răng, trong lòng nghẹn khí, vừa mở miệng giọng khàn khàn bản thân cũng nhận không ra.

“Vương Thích, anh chính là hỗn đản.”

Từng chữ cắn rành mạch, lên án hắn hôm qua làm việc ác.

“Thực xin lỗi.”

Hiếm khi sói xám không kiêu căng ngạo mạn, “Anh không hối hận, Trần Nhưỡng, anh ——”

“Anh anh anh cái rắm! Hôm nay —— mẹ nó tiết đầu hôm nay là của lão Lý! Mẹ nó bị anh làm trễ giờ!”

Trần Nhưỡng tức phát run, run rẩy run rẩy lại cảm thấy đau muốn chết, liền bình ổn lại.

Vương Thích nửa ngày mới phản ứng lại đây: “A…… Anh tưởng chuyện gì đâu!”

Trong lòng thả lỏng lại, lại khôi phục biểu tình lưu manh, ngồi ở mép giường nhéo mặt nhỏ Trần Nhưỡng trắng nõn, “Khoá này có quay video, đến lúc đó em xem lại một chút không phải được rồi sao? Tức giận cái gì nha?”

Trần Nhưỡng ném tay hắn ra không phản ứng, Vương Thích không biết xấu hổ thò lại gần hỏi: “Ân…… Tối qua…… Cảm giác thế nào? Có phải sướиɠ hay không?”

“Phải.”

Trả lời dứt khoát lưu loát một chữ làm Vương Thích cảm thấy không thể tưởng tượng, hắn không sợ chết tiếp tục thử thăm dò hỏi:

“Có bao nhiêu sướиɠ? Ân? Em thích sao? Em cũng không biết cuối cùng lúc em khóc lóc cầu anh làm em có bao nhiêu mê người……”

Trần Nhưỡng nhìn hắn một cái, ngữ khí bình tĩnh đáp lại: “Thích, đương nhiên thích. Sướиɠ đến thật muốn lại tới một lần —— mẹ nó thật muốn lại bị anh thao đến bắn nướ© ŧıểυ, rốt cuộc khắp thiên hạ nam nhân đều không dâʍ đãиɠ như tôi —— đúng không? Không đúng, tôi không tính là nam nhân, tôi cũng chỉ là tao hóa mà thôi, hẳn là khóc lóc bị người làm.”

“Trần Nhưỡng……”

“Không bằng chúng ta hiện tại lại đến một lần đi, liền ở chỗ này, cũng làm dơ giường anh. Anh không rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tao huyệt, tôi tuyệt đối sẽ không xuống giường —— thế nào? Tới hay không?”

Anh thao, ở chỗ này chờ anh đâu!

Vương Thích bị cậu nói một phen kinh thế hãi tục sợ tới mức thở mạnh cũng không dám. Hắn không phải không nghĩ tới Trần Nhưỡng tỉnh lại sẽ nổi bão, lại không dự đoán được là dùng phương thức này. Hắn đột nhiên sợ, đột nhiên đứng dậy, lại bị người trên giường một phen giữ chặt.

Trần Nhưỡng run run nâng nửa người trên, duỗi tay muốn đi cởi dây lưng hắn, lời dâʍ đãиɠ lời không ngừng tuôn: “Ca ca, anh cho em đi…… Anh không phải muốn làm em nhất sao, em mở chân ra cho anh tùy tiện làm còn không được sao? Hoặc là anh muốn thao miệng em……?”

“Trần Nhưỡng…… Trần Nhưỡng!”

Vương Thích ngăn cậu hành động, dùng giọng trấn trụ cậu, “Em mẹ nó chà đạp bản thân làm cái gì?!”

Thỏ con bị rống lên một câu, suy sụp: “Chà đạp bản thân…… Tôi chà đạp chính mình?”

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt đầy mặt, “Vương Thích, đêm qua, thế nào không dứt khoát trực tiếp làm chết tôi?”

Vương Thích nhìn nước mắt cậu mãnh liệt trào ra, tâm nháy mắt vỡ vụn. Cái gì du͙© vọиɠ chó má, đều mẹ nó chơi trứng đi thôi!

Hắn ở trong lòng đánh mình vô số bạt tai, ôm đầu Trần Nhưỡng vào ngực, muốn xoa cậu xương thịt. Thỏ con không cam lòng giãy giụa, dùng sức toàn thân đẩy hắn đánh hắn, cậu đều không thoát được, chỉ có thể mặc hắn ôm, đem nước mắt nước mũi toàn bộ cọ trên người hắn.

Vương Thích một bên xoa đầu cậu một bên giúp vỗ lưng thuận khí cho cậu, tâm tình cực kỳ phức tạp. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Trần Nhưỡng, anh thật sự thích em.”

Thỏ con khóc lóc liền mệt mỏi, chậm rãi bình ổn xuống, nhẹ nhàng tránh liền rời đi sói xám ôm ấp. Vương Thích lấy khăn giấy giúp cậu lau nước mũi, nhu tình trong mắt để em gái hắn thấy nàng tuyệt đối sẽ tự chọc hai mắt.

Trần Nhưỡng dùng sức hít mũi một cái, nói: “Em một chút cũng không thích anh.”

“Ân, anh biết.” Vương Thích lại lấy một khăn giấy.

“Anh luôn khi dễ em, làm em giúp anh chạy việc, còn mắng em không giống đàn ông.”

“Không mắng, về sau ai dám mắng em anh tấu hắn.”

“Anh còn ghét bỏ em chỉ ăn ngọt không ăn cay.”

“Không chê, về sau mỗi ngày anh mua kẹo cho em ăn, 365 ngày không trùng lặp.”

“Vậy em cũng không thích anh, anh nhục nhã giẫm đạp em, làm em trở thành kẻ ti tiện.”

“Không dám không dám, nếu anh còn dám nói mấy lời vô sỉ em liền lấy dây lưng đánh chết anh đi.”

“Ngô……”

“Còn có cái gì khác sao?”

Vương Thích vuốt tóc mềm trên đỉnh đầu cậu, trái tim sắp từ trong l*иg ngực nhảy ra.

“Còn có ——”

“Cái gì?”

“Tào phớ hẳn là ăn ngọt.”