Chương 8

Vương Thích đĩnh eo, trực tiếp đâm vào một nửa. Lúc lúc Trần Nhưỡng chờ mong hắn càng thêm thâm nhập, Vương Thích lại chậm rãi từ từ cọ xát rút ra. Thỏ con không rõ rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, đơn giản tự mình nâng eo, nhưng lại bị nam nhân đẩy ra.

“Anh ——”

Trần Nhưỡng cau mày, lời nói còn chưa nói xong, đã bị đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào, căng đầy toàn bộ hậu huyệt.

“Ách a! Mẹ nó ——”

Một loại đau mang tư vị sung sướиɠ làm Trần Nhưỡng cảm giác toàn bộ eo đều tê, Vương Thích thực vừa lòng cậu phản ứng, hỏi: “Thế nào? Làm đến nơi em tao nhất, chịu không nổi?”

“A…… Đừng hỏi em…… Em không biết……”

“Không biết…… A, anh cho em thanh tỉnh một chút.”

Vương Thích mở chân cậu càng lớn, tương phản lúc nãy dây dưa, đao to búa lớn mãnh làm. Tiểu huyệt lại thủy lại nộn, theo nhanh chóng ra vào mang ra dâʍ ɖị©ɧ, âm thanh phụt hỗn hương vị tanh tưởi xấu hổ đến mặt người đỏ bừng.

“A a a a…… Quá nhanh…… Đừng!”

Trần Nhưỡng bị đỉnh thân mình hướng lên trên, Vương Thích ngăn chặn: “Nói, làm tới rồi?”

Trần Nhưỡng không rảnh để ý đến hắn, có lẽ vẫn là sĩ diện: “Ha a…… Dừng lại…… Dừng……”

“Làm tới rồi?”

Vương Thích đột nhiên đỉnh tới, nắm thịt hành cậu xoa nắn, “Không nói đúng không?”

Sau đó toàn bộ rút ra, lại cắm xuống, qua lại một lần hỏi một lần. Trần Nhưỡng bị lăn lộn eo sắp đứt, muốn bắn muốn mệnh lại bắn không ra, cuối cùng hỏng mất đáp lại: “Ô…… Làm tới rồi…… Làm tới rồi……”

“Làm đến chỗ nào?”

“Em…… A nơi em tao nhất…… Nơi muốn bị anh thao đến nhất!”

Trần Nhưỡng xoắn vòng eo mảnh khảnh cầu xin, “Em muốn bắn…… Cho em bắn đi……”

Vương Thích chỗ nào dễ dàng buông tha cậu, nhục huyệt vốn chặt nay gắt gao xoắn lấy hắn, làm hắn cảm giác da sắp nổ. Hắn nắm tóc cậu hỏi: “Kêu anh cái gì?”

“Vương Thích……”

“Lại nghĩ!”

“Ân a…… Ca…… Thích ca……”

Thỏ con hồng mắt hướng hắn, “Ô…… Cầu xin anh được không? Cho em bắn đi…… Khó chịu muốn chết……”

Vương Thích không buông ra, lại không lưu tình đâm chọc, muốn cứ như vậy làm chết lãng hóa dưới thân. Trần Nhưỡng cơ bắp căng chặt thả lỏng, lắc mông nghênh đón va chạm, dùng lực lấy lòng người xâm phạm mình.

“A…… Thật lớn……”

Bắp đùi cậu đang run rẩy, không sức lực, “Ca…… Anh muốn làm chết em…… Em thật là khó chịu…… Lúc nào anh mới bắn……”

“Em muốn anh bắn chỗ nào?”

“Ha a…… Ân…… Bắn bên trong…… Bắn tao huyệt em……”

Thỏ con không ý thức được mình đang nói cái gì, “Hảo ca ca…… Anh muốn em sinh con cho anh sao……”

“Thao ——”

Vương Thích bị mê hoặc thất điên bát đảo, nắm eo cậu từng chút đều tinh chuẩn đỉnh ở tuyến tiền liệt. Nhục huyệt theo động tác hắn co rút lại, hút hắn trực tiếp bùng nổ trong cơ thể cậu.

“Ách ——”

Mơ hồ là cùng lúc Vương Thích buông tay, thỏ thét chói tai bắn tinh, ánh mắt tan rã thở dốc. Vương Thích nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra từ huyệt khẩu, không lâu lại nửa cứng lên. Hắn chỉ quấy nhục huyệt qua lại, tâm tình cực tốt.

“Bảo bối nhi, không phải muốn sinh con cho anh sao? Thế nào không hảo hảo kẹp? Đều chảy ra.”

Cao trào vừa qua cảm giác thập phần quỷ dị, Trần Nhưỡng nhìn đến hung khí Vương Thích lại đứng thẳng lên, sợ hãi nói: “Anh, anh thế nào lại —— em không tới…… Em đều bắn ba lần rồi…… Lại đến liền chết……”

Trần Nhưỡng đã cảm giác được lão nhị mình sướиɠ đến trướng đau, mông lại đau lại tê khó chịu. Vương Thích ôn nhu vuốt ve ngực cậu, lại nói ra một câu làm cậu sợ muốn chết:

“Ngoan…… Em đã quên?”

“A…… Cái, cái gì?”

“Lúc trước anh nói thế nào?”

Hắn cắm vào ba ngón tay moi đào, ôn nhu nói, “Hôm nay không làm em đến mất khống chế, em cũng đừng nghĩ xuống giường.”

“……”

Trần Nhưỡng trừng lớn mắt: “Anh…… Anh sẽ không tới thật sự đi……”

“Em cảm thấy thế nào?”

Vương Thích dày đặc giọng mũi phun trên da thịt cậu mẫn cảm, “Anh lừa gạt em sao?”

Thỏ con trầm mặc một lát, đột nhiên động thân một cái nhớ tới đá hắn, bị Vương Thích kịp thời ngăn chặn.

Trần Nhưỡng múa may hai tay chống cự, kêu to: “Vương Thích —— anh điên rồi đi! Anh thật sự muốn làm chết em?”

Sói xám cười hắc hắc, lộ ra miệng đầy răng nanh, không nhanh không chậm trói lại hai tay thỏ con xoay người: “Phải, anh là muốn làm chết em. Làm đến em cái gì cũng bắn không ra còn phải thét chói tai mất khống chế, làm đến em khóc lóc cầu anh buông tha em, làm đến em cả người đều là ấn ký của anh còn ở dưới thân anh phát lãng……”

Vương Thích dừng lại, “Lúc nào em thừa nhận mình là tao hóa, lúc đó anh mới dừng lại.”