Chương 10

Phi thường bất hạnh, mấy ngày kế tiếp chương trình học của Trần Nhưỡng rất nhiều. Mỗi ngày cậu khập khiễng đi đi học, ngồi không dám ngồi, đi WC một lần liền đau khóc một lần, mỗi ngày chỉ có thể uống tào phớ. Quan trọng nhất chính là, vừa đến tối Vương Thích liền phải lột quần cho bôi thuốc mặt sau cho cậu —— còn mẹ nó muốn bôi vào trong. Trần Nhưỡng vừa thấy đến hắn sắc mị mị đáng khinh liền giận sôi máu, thăm hỏi mười tám tổ tông của hắn một lần. (Chửi)

“Đừng tức giận, anh một kẻ ăn mặn đều bồi em ăn ngọt nhiều ngày như vậy ngọt, trừng phạt còn chưa đủ sao?”

Trần Nhưỡng nghe xong nổi trận lôi đình, vung lên nắm tay muốn tấu hắn, nghĩ thầm này sao có thể so sánh? Cậu còn không bằng một chén??

Bất luận cái gì muốn được thu hoạch đều cần cày sâu cuốc bẫm, mặt sau càng là phải phá lệ che chở. Vương Thích tỉ mỉ nuôi cậu, mắt trông mong mà ngóng trông Trần Nhưỡng khoẻ nhanh lên. Trong một tuần này mỗi ngày hắn bôi thuốc cho thỏ con, nhìn mông trắng nõn trong lòng luôn ngo ngoe rục rịch, hận không thể bất chấp tất cả, lại trực tiếp áp một hồi.

Trần Nhưỡng tức giận, trừ bỏ bôi thuốc ngày thường không cho hắn sờ. Mỗi ngày Vương Thích đối diện nhìn cậu không chút lảng tránh mặc quần áo cởϊ qυầи áo, ưỡn ngực đối với hắn không nói, còn lỏa ngủ —— còn mẹ nó lỏa ngủ!

Như vậy giống như là cố ý câu dẫn hắn, đốt tới hắn cảm thấy lại không tới một pháo sống sờ sờ sẽ bị nghẹn chết ——

Hắn không dám tự thủ da^ʍ để Trần Nhưỡng biết. Có một lần không nhịn xuống hơn nửa đêm đối giường cậu tới một phát, thỏ con biết sau đó đỏ mặt khóc ròng nói: “Ô ô…… Anh không yêu em…… Mỗi ngày cũng chỉ nghĩ cùng em ngủ.”

Vương Thích nghiến răng nghiến lợi: “Anh không yêu em sẽ đối diện em thủ da^ʍ?”

“Anh yêu em nên tôn trọng em đem một pháo kia nghẹn trở về.”

Vương Thích chán nản, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Có một ngày Trần Nhưỡng để điện thoại ở ký túc xá, Vương Thích âm thầm cao hứng, trộm mở ra di động cậu muốn tìm kiếm. Ngón tay hoạt động trên màn hình, xẹt qua album ảnh chụp, tất cả đều là danh họa hoặc là ảnh đồ ngọt. Vương Thích thất vọng thở dài một hơi, lại đột nhiên thấy được thỏ con tự chụp —— đúng là sau khi trang điểm chụp mấy tấm.

Ngày đó Vương Thích chỉ là cảm thấy cậu quá mẹ nó đẹp, lại bởi vì uống rượu không nhìn kỹ. Hiện tại lại một lần nhìn đến bộ dáng cậu trang điểm, tiểu huynh đệ lập tức đứng lên. Hắn gửi mấy tấm ảnh tới di động mình một lần một lần mà nhìn qua lại, như muốn cách màn hình lột sạch người ấn ở dưới thân.

Cuộc sống này vô pháp qua, Vương Thích nghĩ. Hiện tại đầy đầu hắn đều là đêm đó hình ảnh thỏ con bị thao chảy nước, đáng thương hề hề làm người nhịn không được muốn chà đạp. Vương Thích lên kế hoạch trong đầu, cuối cùng một người hắc hắc cười ngây ngô, hạ quyết tâm muốn lại lừa Trần Nhưỡng một hồi.

“Thỏ con, chiều nay chúng ta đi ra ngoài chơi, buổi tối không trở lại đi?”

Vương Thích ngồi bên cạnh bàn nhìn Trần Nhưỡng vẽ.

“Không trở lại? Quản lí ký túc xá gϊếŧ chết chúng ta.”

“Anh xin nghỉ hai ngày, thật sự, không cần lo lắng.”

Trần Nhưỡng hồ nghi nhìn hắn: “Anh lại dùng chiêu gì?”

Vương Thích cười: “Ai nha em cần không quan tâm, dù sao em nói có đi hay không.”

“Buổi tối ở chỗ nào a?”

“Nhà anh. Ba với em anh đều ở nhà, anh tuyệt đối không làm ra chuyện gì.” Vương Thích vẻ mặt phúc hậu vô hại.

“Ngô……”

“Anh mời em ăn dương chi cam lộ.”

“Ân……”

“Bánh crepe xoài.”

“A…… Cái này……”

“Bánh tart Napoleon.”

“Ai…… Em……”

“Bánh kem mousse cầu vồng!”

“Em đi đi đi đi đi!!!”

Trần Nhưỡng kích động bút đều ném. Cứ như vậy Vương Thích thành công lừa thỏ con ra trường học. Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn, quét ngang toàn bộ tiệm bánh ngọt phố ăn vặt. Trần Nhưỡng gọi một đống lớn điểm tâm ngọt trước kia mình cảm thấy quá đắt luyến tiếc mua —— đương nhiên là Vương Thích xuất tiền túi.

Hết một buổi trưa, Vương Thích cảm thấy mình lại ăn ngọt một ngụm sẽ phải chết ở chỗ này, mà Trần Nhưỡng lại hạnh phúc sắp bay lên.

“Vương Thích Vương Thích, trước kia không phát hiện, anh người này thế nhưng tốt như vậy ~”

Thỏ con đầy miệng vị ngọt nói chuyện đều nị lên, âm cuối giây tiếp theo như phải bay lên trời cao. Cậu chủ động thò qua ôm lấy cánh tay Vương Thích lắc lắc, “Em có thể lại đóng gói một ít trở về hay không?”

“Ân, không thành vấn đề.”

Vương Thích mặt ngoài trấn định, nội tâʍ ɦộc máu —— ta mẹ nó lúc trước thế nào không nghĩ tới còn có chiêu này! Nhịn một tuần a!

“Ợ……”

“Ngoan, ăn no sao?” Vương Thích lau khóe miệng cậu dính bơ.

“Ân ân, ăn no ~” Cảm thấy mỹ mãn.

“Kia…… Chúng ta về nhà?” Vương Thích giúp cậu đem đồ ăn dư lại bỏ vào trong gói, hỏi.

“Được ~” Trần Nhưỡng vui rạo rực, chỉ số thông minh không online.

Vương Thích nhìn biểu tình cậu thỏa mãn, hạ thể căng thẳng —— tốt, ngoan, em ăn no, về nhà đến phiên anh.

——————————–