Chương 7

Vương Thích đẩy ngã Trần Nhưỡng trên giường, lấy gối đầu lót dưới eo, làm hai chân cậu quấn bên hông. Trần Nhưỡng còn ở trạng thái thất thần sau cao trào, mắt đỏ bừng lẩm bẩm hỗn đản, tuyệt đối không tha thứ anh, phấn trên mặt có chút bị khóc trôi.

Vương Thích nhìn cậu đáng thương trong lòng mềm thành một đầm xuân thủy, hắn dùng ngón tay thon dài giúp thỏ con vuốt lại đầu tóc bị mồ hôi ướt nhẹp, lau nước mắt, nghiêm túc nhìn đôi mắt cậu nói: “Trần Nhưỡng, anh là thật sự thích em.”

Tiểu bạch thỏ nghe xong trong lòng run lên, sững sờ nhìn hắn, gục xuống lại khóc ra tới: “Anh…… Anh thích em…… Ô ô…… Còn, còn luôn là khi dễ em……” (theo kinh nghiệm fa thì thích ai mới muốn khi dễ người đó thôi~)

Nói, thưởng sói xám một cái tát không có lực đạo: “Em một chút cũng không thích anh!”

Vương Thích nhìn cậu cáu kỉnh dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ sao có thể đáng yêu như vậy nha. Hắn nắm tay Trần Nhưỡng đánh mình, từ lòng bàn tay bắt đầu liếʍ vào khe hở ngón tay, hoặc là khẽ cắn hoặc là mυ"ŧ vào đến khi hết năm ngón tay. Hôn mềm nhẹ thường thường là sắc tình nhất liêu nhân nhất, Trần Nhưỡng giận dỗi rút ngón tay về, nam nhân hôn liền dừng trên môi cậu.

Vương Thích dùng đầu lưỡi mở môi lưỡi cậu, không mang theo tìиɧ ɖu͙©, chỉ là đơn thuần muốn cùng cậu hảo hảo hôn. Trần Nhưỡng không biết cách thở, chỉ cảm thấy khớp hàm đau xót, nghênh diện mà đến tất cả đều là hương vị nam nhân.

“Bảo bối nhi, em đây là muốn nghẹn chết chính mình sao?”

Vương Thích cười cậu cứng đờ, Trần Nhưỡng nghĩ người này quả nhiên mười phần chán ghét, sau đó không phục hôn trả.

Vương Thích kinh ngạc cảm thụ được kỹ thuật hôn của cậu trúc trắc, trong miệng ngọt như ăn mật. Trần Nhưỡng thế nhưng còn dùng đầu lưỡi liếʍ qua lợi hắn, ở khóe miệng hắn rách da lại không nhẹ không nặng cắn một chút, dùng hắn nói qua nói đáp trả hắn: “Hắc! Hoàn hồn! Ngốc?”

Nam nhân nhìn mắt nhỏ cậu đắc ý, hỏa lại nháy mắt cháy lên. Hắn nắm hạ thể cậu, cười nói: “Sách…… Xem ra thật không thể hảo hảo ôn nhu với em a……”

Hắn dùng ngón tay ngả ngớn trêu đùa một chút đầṳ ѵú thỏ con đã bị liếʍ sưng, eo chậm rãi vặn vẹo: “Thấy không…… Em nơi này phấn nộn, để anh cắn rớt thế nào?”

Trần Nhưỡng vừa định mắng hắn biếи ŧɦái, đã bị Vương Thích dùng đầu ngón tay hung hăng nhéo một chút. Thỏ con đau hô một tiếng, lại không được nam nhân thương tiếc.

“Đau? Chính là muốn cho em đau mới tốt.”

Vương Thích cúi đầu dùng đầu lưỡi kí©h thí©ɧ một đầṳ ѵú khác, tay vuốt ve chim nhỏ của cậu. Sau cao trào thân thể rất mẫn cảm, Trần Nhưỡng cảm giác mệnh căn ở trong tay hắn chậm rãi cương cứng, ngứa cảm dần dần cắn nuốt lý trí.

“Ân…… Thoải mái……”

Cậu lắc mông, đón ý nói hùa Vương Thích động tác, chỉ muốn sảng khoái bắn ra tới. Nhưng nam nhân sao hảo tâm như vậy, hắn chỉ đốt ngọn nến tới một nửa liền ngừng lại, chỉ nhẹ nhàng cầm nó, đổ lên du͙© vọиɠ cậu sắp phun trào.

Thỏ con bất mãn kêu rên lấy biểu đạt kháng nghị, Vương Thích chậm rãi rút ra dương cụ, làm Trần Nhưỡng cảm giác rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng độ cứng, chỉ chừa qυყ đầυ ở huyệt khẩu.

Vương Thích hà hơi ở cổ Trần Nhưỡng, khiến người dưới thân kiều suyễn một trận. Thỏ con liếʍ liếʍ môi ướŧ áŧ, muốn cho nam nhân động động lại ngượng ngùng, cuối cùng đỏ mặt nhẹ giọng hỏi hắn: “Ân…… Vương Thích…… Anh là không được sao?”

Sói xám tức giận đến cười lên tiếng: “Đúng vậy, anh không được, này nhưng làm thế nào?”

Hắn rút ra qυყ đầυ, lại đột nhiên đỉnh vào một chút, tới tới lui lui cọ thỏ con ngăn không được nước chảy, “Nên trong em lại tao lại ngứa, không có côn ŧᏂịŧ lớn uy em, thoải mái sao?”

“A…… Đừng……”

Trần Nhưỡng người này năng lực lớn nhất chính là bổ não. Vương Thích vừa nói ra khiến thỏ con cảm thấy hậu huyệt hư không khó nhịn. Huyệt khẩu có sẵn đồ vật, lại chậm chạp không chịu tiến vào, mà lão nhị mình còn bị người khác nắm ở trong tay đùa giỡn.

“Ân…… Vương Thích……”

Thỏ con ậm ừ nửa ngày, cảm thấy thẹn tâm vẫn là không thể chiến thắng du͙© vọиɠ, “Em muốn anh……”

“Muốn anh cái gì?”

“Muốn anh thao em……”

Bản thân Trần Nhưỡng cũng không có mặt mũi nghe, cậu cảm thấy đây là thứ lớn nhất mình có thể nói ra chừng mực —— hơn nữa khẳng định Vương Thích sẽ lập tức nhào lại đây. Cậu có thể cảm giác được nam nhân cũng nghẹn không chịu nổi, không lý do lại lăn lộn chính mình.

Nhưng thỏ con thiên chân lại xem nhẹ năng lực Vương Thích nhẫn nại. Nam nhân không muốn dễ buông tha cậu như vậy—— quá dễ dàng được đến ngon ngọt, còn không lật mặt?

Hắn tiếp tục hỏi: “Thao em? Thao em chỗ nào a?”

“Ngô…… Em……”

Trần Nhưỡng không thể ném mặt, Vương Thích đỉnh một chút, tiếp tục ép hỏi: “Em không nói sao anh biết là chỗ nào? Em lại không phải con gái.”

“Ha a…… Liền…… Sau…… Mặt sau……”

“Mặt sau? Mặt sau nơi nào?”

Vương Thích dùng đầu ngón tay ở đùi trong cậu nhẹ nhàng vạch tới vạch lui, Trần Nhưỡng run rẩy kẹp chặt eo hắn.

“Ô…… Chính là…… Ta, ta……”

Thỏ con thật sự là nói không nên lời hai chữ tao huyệt, đành phải duỗi tay đi sờ huyệt khẩu, hơi hơi căng ra, rêи ɾỉ câu dẫn hắn:

“A…… Liền nơi này…… Bên trong rất ngứa…… Anh mau cắm vào tới ——”