Chương 6

Trần Nhưỡng dùng nắm tay mềm nhũn vô lực đấm đánh nam nhân đè trên người mình, khóc thở hổn hển.

Vương Thích cảm giác được đại điểu hắn thoải mái quả thực muốn bắn, lại ẩn ẩn cảm thấy huyệt động thỏ con mềm mại co chặt đến hắn có chút đau.

Hắn bế cậu lên, làm cánh tay cậu đáp trên hai vai. Lại rút hung khí ra một chút, dùng tay vuốt ve lưng cậu ôn nhu nói:

“Được rồi được rồi, đừng khóc, đều là anh không tốt.”

“Ô ô ô……”

Trần Nhưỡng hai chân tê dại mượn không được lực, chỉ có thể ôm cổ nam nhân, khinh thanh tế ngữ nói, “Đau…… Thật sự đau quá…… Vương Thích……”

Thao!

Vương Thích nghe cậu như làm nũng, cảm giác thật sự muốn bắn ngay lập tức —— hắn thò lại gần ngậm môi dưới Trần Nhưỡng, toàn bộ đều lấp kín cậu hô đau, biến thành từng tiếng kêu rên, ở trong lòng mình. Hắn dùng hai tay cường tráng ôm eo Trần Nhưỡng, giọng trầm thấp: “Bảo bối nhi, thả lỏng, em thả lỏng sẽ không đau……”

Trần Nhưỡng bị hắn hôn đến đầu choáng váng, mắt bao trùm một tầng hơi nước mê ly. Cậu nghĩ không ra gì khác, chỉ có thể nghe người này nói, trong lòng rất ủy khuất.

Vương Thích nhân cơ hội đỉnh vào trong, thỏ con ăn đau cắn hắn một ngụm. Nam nhân tê —— hít hà một hơi, lại hung hăng va chạm: “Thế nào, em ăn chay hiện giờ cũng muốn khai trai?”

Trần Nhưỡng bĩu môi, rơi nước mắt: “A…… Không có…… A ân…… Tôi, tôi không phải cố ý……”

Vương Thích cố ý đùa, cũng không nghe cậu giải thích, hạ thể dùng sức thao, mỗi một lần đều vững chắc đâm mông Trần Nhưỡng sinh đau. Thỏ con nghĩ người này thế nào dễ dàng sinh khí như vậy, liền không tình nguyện chủ động vươn đầu lưỡi, ở khóe môi Vương Thích liếʍ một ngụm.

Đầu lưỡi ở miệng vết thương đảo qua cảm giác thập phần kỳ diệu, Vương Thích cảm giác mình như bị điện giật. Hắn tách ra cặp mông đĩnh kiều, chôn côn ŧᏂịŧ thô to cực nóng càng sâu, liều mạng nghiền nát điểm mẫn cảm trong thân thể cậu.

“Bảo bối nhi, em cũng thật tao. Em xem bên trong ướt, còn hút anh không bỏ.”

“A…… Quá sâu —— quá sâu…… Không cần đỉnh……”

Trần Nhưỡng run rẩy eo thét chói tai, “Ân a…… Cậu, cậu cầm thú!”

Sói xám bị oán trách không đau không ngứa chọc đến không ngừng cười, nghĩ thầm anh đương nhiên là cầm thú —— nào có người lần đầu tiên liền chơi kỵ thừa —— kí©h thí©ɧ như vậy.

“Quá sâu? Không sâu thế nào thao em? Ân? Em không muốn sao?”

Vương Thích cảm giác được mỗi lần qυყ đầυ hướng chỗ sâu đến mềm thịt đè ép mát xa, sướиɠ không thể tả.

“Em không cảm giác được? Em chẳng lẽ không muốn bị đồ vật lại thô lại lớn chọc vào, cắm em đến bắn, cắm đến dùng mặt sau cao trào?”

“A a…… Đừng nói…… Ô cậu câm miệng……”

Trần Nhưỡng bị hắn nói hấp dẫn, tưởng tượng nhục bổng ở trong thân thể mình cọ xát sắp nổi lửa. Cậu có thể cảm giác được gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ cộm mềm thịt, kɧoáı ©ảʍ lan khắp toàn thân, cậu không rõ da^ʍ kêu, rêи ɾỉ một tiếng cao hơn một tiếng:

“A a a…… Quá nhanh…… Cậu làm chết tôi đi…… Cậu làm chết tôi đi…… Ô……”

Vương Thích ở cổ cậu liếʍ từng ngụm, qυყ đầυ nghiền áp hoa tâm quấy loạn dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn dùng một bàn tay kiềm trụ cằm Trần Nhưỡng, lòng bàn tay ấn trên môi kiều diễm, hỏi: “Ngoan, thoải mái sao?”

“Ngô…… Thoải mái…… Sướиɠ chết……” Trần Nhưỡng cầm tay hắn.

“Có thích anh làm em như vậy hay không?” Vương Thích dừng lại động tác, một tay khác nắm đầṳ ѵú cậu.

“A…… Thích…… Rất ngứa…… Cậu mau thao tôi, cầu xin cậu……”

Trần Nhưỡng tự giác ngậm đầu ngón tay hắn vào miệng, dùng tay nắm tay hắn dùng sức mυ"ŧ vào không cho rời đi. Vương Thích đột nhiên đỉnh lộng, hỏi: “Anh làm chỗ nào đâu? Em biết không?”

“A! Biết, biết…… Cậu đang làm mặt sau, làm tiểu huyệt…… A bên trong ngứa muốn chết…… Cậu mau một chút……”

Trần Nhưỡng khó chịu tơi nước mắt, ngực chủ động tiến đến bên miệng Vương Thích, mang theo khóc nức nở nói, “Ca…… Cầu xin anh……”

Vương Thích bị dụ hoặc khó có thể kiềm chế, bàn tay vung lên đánh mông cậu một cái: “Mẹ nó còn không có dạy em đâu, em liền lãng thành như vậy?”

Hắn dùng răng chọc núʍ ѵú cậu, hạ thể từ thong thả biến thành kịch liệt xâm lấn, mỗi lần đều làm đến điểm mẫn cảm. Vương Thích loát động chồi non của tiểu bạch thỏ, kɧoáı ©ảʍ trước sau giáp kích quá mức mãnh liệt. Huyệt nội Trần Nhưỡng tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠ làn nơi hai người giao hợp ướt nhẹp, bức cậu co rút phun đợt con cháu thứ hai hôm nay.

“A…… Ca ca…… Em không được…… Anh tha em đi……”

Trần Nhưỡng thở hổn hển khóc lóc xin tha, “Anh quá lớn…… Em ăn không vô nữa……”

“Lãng hóa, em còn dám nói không cần?”

Vương Thích bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn ra lên mặt cậu tô son điểm phấn, “Hắc hắc. Hôm nay anh không rót đầy bên trong, không làm em đến mất khống chế, em cũng đừng nghĩ xuống giường!”