Chương 56: Chế phục + nóng lạnh play (2)

“A! Ách a……”

Thỏ con cắn ngón tay, kê ba cứng lêи đỉиɦ làm phồng váy xanh biển, làn váy rũ xuống hai chân, phóng ra một mảnh sắc tình, chặn bộ vị trọng điểm.

Vương Thích mở chốt gậy mát xa, cái đuôi mượn chấn động ở giữa hai chân quét tới quét lui. Trần Nhưỡng rêи ɾỉ liền tăng lên độ cao mới. Cậu kẹp chặt bắp đùi, hai tay theo bản năng sờ du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn, đã bị nam nhân kiềm tay.

“Không cho chạm vào, bằng không khóa em.”

Trần Nhưỡng anh anh khóc, cọ tới cọ lui trên khăn trải giường. Vương Thích nhìn đến trong lòng ngứa, duỗi tay nhéo tiểu đậu đậu trên ngực cậu một chút, phiến thịt đều xoa hồng hồng.

“A a…… Đau…… Không cần nhéo……”

Thỏ con che lại, trong mắt là nước mắt. Vương Thích nhìn thoáng qua, nói: “Em còn chưa dùng sức đâu, lấy tay ra.”

“Không cần!”

Trần Nhưỡng che càng chặt, “Ô, vừa rồi đều bị hút sưng lên……”

Nam nhân đứng ở mép giường, hừ cười: “Vậy được. Em ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, không được tự giải quyết.”

Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, không bao lâu cầm hai cái ly trở về, một ly là nước ấm, một ly đựng đầy nước đá.

“Bảo bối nhi, lão công giúp em tiêu tiêu sưng.”

“Anh muốn, anh muốn làm cái gì…… Đừng —— a a a lạnh! Ô đông lạnh hỏng rồi……”

Vương Thích ném tay cậu ra, lấy ra hai khối đá đặt trên đầṳ ѵú. Nơi cục đá lõm xuống vừa vặn chế trụ đầṳ ѵú đứng thẳng, bao vây toàn bộ đầṳ ѵú lại. Lạnh thấu xương làm người trong nháy mắt đau đớn khó nhịn, Trần Nhưỡng ưỡn ngực, muốn nghiêng người đẩy rớt đá.

“Không được!”

Vương Thích duỗi tay chỉnh lại, “Trước khi nó tan chịu cho anh, rớt một khối hôm nay cũng đừng muốn ngủ.”

“Ô…… Nhưng…… A…… Thật sự rất lạnh……”

Trần Nhưỡng khóc không ra nước mắt, hai điểm trước ngực dần dần không có cảm giác, nước đá tan từ trên người chảy xuống. Vương Thích vươn đầu lưỡi liếʍ sạch nước, như ăn kem chẹp chẹp miệng, muốn bao nhiêu sắc tình có bấy nhiêu.

Hắn nằm nghiêng bên người cậu, tay cầm ly ở di tới dời đi giữa hai chân cậu. Đế ly lạnh lẽo ly ngẫu nhiên chạm vào bộ vị nhô lên, kết thành bọt nước rơi xuống váy, khiến vải giữa hai chân thấm thành một mảnh mặc lam sắc.

“A…… Sờ sờ anh…… Phía dưới, phía dưới —— ách……”

Vương Thích nhấc lên váy, hắn mở chân cậu đang xoắn chặt thành chữ M, tách hậu huyệt bao vây gậy mát xa, lại cứng rắn thẳng tắp cắm vào. Chấn động luôn có thể chiếu cố đến mỗi một vị trí, không chỉ một chỗ sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ, toàn bộ mông đều tê dại, cậu thoải mái đến thấp giọng rêи ɾỉ.

“Ân…… Ân…… Còn muốn……”

Trần Nhưỡng không nghe lời loạn vặn, hơi đĩnh ngực nước đá liền trượt đi xuống, rơi tới bên người Vương Thích.

Đáy mắt nam nhân tối sầm lại, nắm mặt cậu ách thanh nói: “Em nói em chỗ nào còn giống chỉ thỏ con? Ân? Vặn như vậy, toàn bộ là tao hồ ly tinh.”

Trần Nhưỡng không phục, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếʍ liếʍ khóe miệng: “Kia lão công tới thao em…… Giúp em trị trị……”

Vương Thích sửng sốt, thiếu chút nữa đề thương liền thượng.

“A, này chẳng phải là tiện nghi em?”

Hắn cầm lên một khối đá đang tan, xoa nát bôi lên môi cậu, sau đó một lần nữa lấy ra một khối để ở huyệt khẩu, cười dâʍ đãиɠ hỏi: “Ngoan, miệng nhỏ phía dưới muốn nếm thử hay không?”

Trần Nhưỡng bị lạnh giật mình. Nghĩ thầm đặt trên cơ thể chơi thì thôi, thứ này đi vào còn không chơi ra mạng người a!

“Không…… Không dám…… Này sẽ chết……”

Nhưng cậu càng sợ hãi nam nhân càng hăng say. Vương Thích để khối băng ở lòng bàn tay trong chốc lát, rút ra gậy mát xa, hai ngón tay ra huyệt thịt căng ra, trong lúc cậu kháng cự nhét một khối vào. Trần Nhưỡng phản ứng quá mức trực tiếp, cũng quá mức mê người, cái mông căng chặt, miệng không ngừng ê ê a a xin tha, kích động du͙© vọиɠ nam nhân.

“Thích?” Vương Thích cố ý hỏi.

“Không thích…… A a…… Thích ca…… Lão công…… Em sai rồi…… Em không như vậy còn không được sao……”

“Anh xem em không muốn sửa.”

Vương Thích không nghe, lại nhét vài khối, “Bất quá này cũng khá tốt, ca thích.”

Trần Nhưỡng bị băng đến rơi nước mắt, mở lớn chân muốn đẩy ra ngoài. Nam nhân phát hiện hợp lại, cậu lại mở ra, lui tới vài lần, như kháng nghị không tiếng động.

“Không nghe lời?”

Vương Thích cầm gậy mát xa, “Kia vẫn là lấp kín đi.”

“Đừng —— em sai rồi! A a a không…… Ca! Ô vương bát đản……”

Như thế rất tốt, càng tiến càng sâu, tràng đạo sắp bị đông lạnh co chặt. Thỏ con bị chọc đến nhảy lên trên, lại bị người lôi kéo váy kéo trở về. Khối đá trong mông băng đυ.ng vào nhau, tan nước hỗn tràng dịch trào ra, chảy ướt đùi một mảnh.

Vương Thích ngậm một ngụm nước ấm, cúi đầu hút tiểu huynh đệ run rẩy giữa hai chân cậu. Bộ vị vốn mẫn cảm tẩm ở khoang miệng cùng nước ấm nổi lên dị thường mẫn cảm. Một trên một dưới nóng lạnh, Trần Nhưỡng lung tung bắt lấy đầu tóc hắn, cảm giác nửa người dưới đã hư, lại tức lại bực, lại không có biện pháp.

“Thích ca…… Khó chịu…… Khó chịu……”

“Chỗ nào khó chịu?”

“Mông…… Bên trong rất lạnh, muốn giảo hỏng rồi…… Ân…… Muốn ăn anh……”

Vương Thích cố ý làm bộ không hiểu: “Ăn cái gì?”

Trần Nhưỡng nhấc chân dùng ngón chân cọ cọ hắn: “Này, cái này……”

Nam nhân chuyên tâm liếʍ hai viên tinh hoàn, mơ mơ hồ hồ nói: “Không hiểu.”

“A……”

Trần Nhưỡng nắm chặt khăn trải giường, không nên lời hạ lưu, nói câu “Thao em” cũng đã rất khó. Vương Thích liếʍ liếʍ dâʍ ɖị©ɧ từ lỗ chuông tràn ra, hương vị tuy tanh nhưng một chút cũng không làm người ghê tởm, chứa hơi thở nhàn nhạt ái muội. Hôn nhỏ vụn dừng ở đùi trong trắng nõn, tàn nhẫn hôn còn sẽ lưu lại một vết hồng. Hắn đẩy gậy mát xa lên trên một chút, kê kê muốn phóng thích lại cong cao ba phần.

“A! A!…… Lão công…… Ân lão công mau tới……”

“Đừng phát tao.”

Vương Thích ấn cái đuôi đưa đẩy vài cái, “Muốn ăn cái gì nói rõ ràng, bằng không lão công thế nào uy no em?”

Trần Nhưỡng hồng vành mắt, ngón chân đi câu dây lưng nam nhân: “Ân…… Muốn ăn, ăn côn ŧᏂịŧ lão công……”

“Thật ngoan.”

Vương Thích kéo ra dây lưng, “Nói tốt, một hồi đừng lại khóc lóc cầu anh.”