Chương 57: Chế phục + nóng lạnh play (3)

“Được…… Được……”

Trần Nhưỡng đáp ứng.

Nam nhân gấp dây lưng, nhẹ nhàng đánh trên hai luồng thịt mềm mại. Lôi ra đuôi hồ lu, cúc huyệt mấp máy chảy nước ra ngoài, co rụt lại, thoạt nhìn thập phần non mềm ngon miệng.

“Chân nâng lên tới, đúng, mở lớn một chút.”

Vương Thích đặt chân cậu trên vai, “Tự tách ra.”

Thỏ con làm theo, ngón tay thon dài nhéo mông thịt trắng nõn lên: “Thật dong dài……”

Vương Thích cũng không giận, chỉ cong cong khóe miệng, đỡ qυყ đầυ để ở huyệt khẩu, cắm xuống.

“Ách a a a ——!”

Vẫn là khuếch trương không đủ, đau đớn xé rách đánh úp lại, tiểu côn ŧᏂịŧ có tinh thần đều héo một nửa. Thỏ con đau đến chịu không nổi, tay chuyển qua lưng hắn tìm kiếm cảm giác an toàn. Sói xám đau lòng, bị kẹp cũng khó chịu, cánh tay ôm eo cậu chậm rãi nâng lên trên, muốn cậu không khó chịu như vậy.

“Ngoan, bảo bối nhi, thả lỏng……”

Vương Thích đánh lời nói thô tục, “Thao nhiều lần còn chặt như vậy, em muốn bấm gãy lão công sao?”

Trần Nhưỡng thở dốc, nước mắt rơi xuống: “Đều tại anh…… Đều tại anh……”

“Sao lại trách anh?”

“Đều là anh muốn đặt cái gì phá khối đá, không nghe nói gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại sao……”

Trần Nhưỡng khó thở, cũng không biết mình đang nói cái gì, ủy khuất đánh cái khóc cách.

Vương Thích cười đến thở không nổi, thiếu chút nữa phá công: “Bà xã, sao em đáng yêu như vậy, làm anh yêu muốn chết.”

Hắn chậm rãi rút ra, lại chậm rãi cắm vào, vẫn là sợ cậu bị thương. Eo tinh tráng hữu lực đỉnh lộng, căng đầy nhục huyệt. Trần Nhưỡng cau mày, miệng vẫn không ngừng kêu đau đớn, nhưng hiển nhiên không khó chịu như vừa rồi.

“Không sợ, lão công đâm đâm thì tốt rồi.”

Vương Thích hôn vυ" cậu, “Tê, thật đúng là rất lạnh……”

“Ô……”

Ngực lại bị người liếʍ ướt, trên dưới cùng nhau sung sướиɠ, mông thỏ con đột nhiên co rụt lại, gắt gao kẹp hệ rễ hắn, làm nam nhân thở dốc vì kinh ngạc.

“Thiếu thao như vậy?”

Dứt lời thao càng thêm kịch liệt, như môtơ, cũng không rảnh lo kỹ xảo vào sâu ra nông, chỉ lo ấn mông mãnh làm, tiếng rêи ɾỉ của thỏ con bị đâm phá thành mảnh nhỏ.

“A a a…… A lão, lão công…… Ca…… Ân không —— ách…… Ách không cần……”

Cậu duỗi tay sờ nơi hai người kết hợp, dính dâʍ ɖị©ɧ một tay. Nam nhân như cầm thú, chợt đến nhớ tới cái gì, lúc này mới thả chậm tốc độ hỏi một câu: “Đúng rồi, hôm nay em ở nhà sao không anh liếc mắt một cái?”

“Ha a…… A……”

“Nói chuyện, không nói không thao.”

Trên mặt cậu xuân tình nhộn nhạo, đầu óc một đoàn hồ nhão, suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng lại đây: “Em là…… Em là sợ thúc thúc nhìn thấy……”

Vương Thích lại khó chịu: “Thấy thì thấy, trước mặt người trong nhà cũng ngại mất mặt?”

“Không…… Không…… Ách ——”

Nam nhân buông cậu ra, gậy thịt rời huyệt, ở cửa trái phải đỉnh đỉnh chính là không đi vào: “Muốn ăn tự mình tới.” (Có làm thì mới có ănĐại Sói Xám Và Tiểu Bạch Thỏ - Chương 57: Chế phục + nóng lạnh play (3))

Thỏ con không có cách, từ trên giường bò dậy cưỡi trên hông hắn, cánh tay vòng cổ, một đôi mắt to ngập nước câu dẫn người. Này còn chưa đủ, cậu hôn hôn ngoài miệng hắn, ồm ồm xin lỗi:

“Lão công đừng nóng giận…… Hôm nay chính là em quá khẩn trương…… A ——!”

“Anh xem không phải em quá khẩn trương, là cơ khát, thiếu thao!”

Nam nhân nói làm cậu xấu hổ, vung tay vỗ thịt đùi cậu một chút: “Ngồi xuống đi.”

Trần Nhưỡng đau run lên, tay trái ôm mông tay phải đỡ khí cụ, càng nhanh càng chen vào không lọt. Vương Thích xê dịch vị trí, đĩnh lên trên, hận không thể đem tinh hoàn cũng thao vào da^ʍ huyệt.

“Ô —— lão công…… Quá sâu…… Ách muốn đâm thủng……”

“Sớm đâu.”

Vương Thích sờ sờ bụng cậu, “Không muốn sinh nhóc con cho lão công?”

Thỏ con muốn mặt, đầu chôn trong ngực hắn, có chút thương tâm: “Em sinh không ra……”

“Vậy không sinh.”

Vương Thích xoa xoa đầu cậu, “Lão công cả đời chỉ thương em một người.”

Tuy đang quay cuồng trong tìиɧ ɖu͙©, đang chiến đấu kịch liệt, thỏ con nghe xong trong lòng nóng lên, từ trên xuống dưới vặn eo bãi mông, muốn bao nhiêu liêu nhân có bấy nhiêu liêu nhân. Cuối cùng thật sự mệt đến không động đậy nổi, ghé vào ngực sói xám làm nũng.

“Mệt mỏi quá…… Anh động động……”

“Thế nào động?”

“Thao em…… Thao em……”

“Không phải lão công đang thao sao?”

Trần Nhưỡng lắc đầu, cằm gác cọ xát cơ ngực hắn: “Không đủ, không đủ…… Muốn lão công thao nhanh một chút…… Ách lại sâu, lại sâu một chút…… Dùng sức……”

Vương Thích vuốt mông cậu, nhéo nhéo eo nhỏ không có một chút thịt thừa, ấn cậu ngồi xuống. Cự long cắm vào nơi sâu nhất, thiếu chút nữa chọc xuyên. Thao đến thỏ con trừ bỏ sướиɠ đã không cảm giác được gì khác, cả người giống căng chặt, mở miệng chính là tiếng khóc.

“A! A! A! Lão công…… Ca ca tốt…… Anh thao chết em……”

“Thoải mái sao?” Nam nhân biết rõ cố hỏi.

“Thoải mái…… Thoải mái…… Còn muốn……”

Trần Nhưỡng mở miệng thở dốc, nửa người dưới đã mất sức. Vương Thích nhéo vυ" cậu một phen, cười nói: “Muốn ăn còn không kẹp chặt? Ân? Một hai phải làm em đau mới nhớ lâu?”

“Không…… A! A! Ân…… Sướиɠ muốn chết……”

“Hôm nay sao nhiệt tình như vậy?”

“Không biết…… Ha a……”

Thỏ con cũng không nói được, chỉ là đột nhiên đặc biệt muốn hôn hắn, ôm hắn, muốn bị hắn thao. Cậu há mồm cắn thịt trên vai nam nhân, làm hắn cũng đau một chút, làm mọi người liếc mắt một cái nhìn đến liền biết hắn có chủ, là thuộc về Trần Nhưỡng một người.

Chung quy vẫn là không nói được.

“Muốn cắn liền cắn đi, ngoan.”

Tay Vương Thích vẽ theo eo tuyến cậu, tàn nhẫn trừu cắm da^ʍ huyệt. Trần Nhưỡng phập phập phồng phồng trên người hắn, kê kê cọ thể mao tươi tốt. Cuối cùng sướиɠ đến bắn ra, run rẩy phun ra điểm điểm bạch trọc. Lúc cao trào tiến cậu cắn cổ nam nhân, nhục huyệt giảo làm nam căn trong cơ thể cũng bắn ra, rót một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Lúc rút ra còn chảy ra ngoài, ngăn cũng không được.

Hai người thở hổn hển mới tìm về hô hấp, Trần Nhưỡng nằm liệt không muốn động, cũng mệt mỏi đến không động đậy, đơn giản nhắm mắt lại ở trong ngực hắn nghỉ ngơi.

Vương Thích lắc lắc cậu, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo, thương lượng với em chuyện này.”

Thỏ con thụ sủng nhược kinh: “Anh nói……”

“Quá mấy ngày về nhà em gặp gia trưởng, được không?”

“Không không không không không không được!”

Trần Nhưỡng liên tục lắc đầu, kích động, khoa tay múa chân giải thích, “Em, không phải em không muốn, là ba mẹ em bọn họ —— em không dám…… Em…… Anh đừng nóng giận……”

Cậu sắp khóc, lần này là gấp khóc. Vương Thích nước mắt, vội an ủi: “Không khóc không khóc, ngoan, không gặp thì không gặp, về sau lại nói cũng không muộn.”

Trần Nhưỡng trong lòng đau muốn mệnh. An tĩnh trong chốc lát lại ngẩng đầu, nhẹ giọng, lại vô cùng nghiêm túc: “Vương Thích, em bảo đảm, sau khi tốt nghiệp nhất định mang anh đi, em thề!”

“Được.”

Nam nhân ngoéo ngón tay cậu, “Anh cũng bảo đảm.”

“Cái gì……?”

“Chờ em thực hiện hứa hẹn, anh liền cho ngươi một hôn lễ nhất đẹp nhất. Mời người thân bạn bè, em là tân lang soái khí nhất, hạnh phúc nhất thế giới.”

“Thật —— thật sự!?”

“Thật sự.”

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định.”

Thỏ con ôm cổ hắn, đã không biết nói cái gì hảo: “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách khí với lão công.”

Vương Thích ngậm lấy môi trên cậu khẽ cắn một ngụm, đứng đắn không tới ba giây, trong dầu lại ý xấu.

“Thật muốn cảm ơn anh, vậy cảm ơn trên giường đi. Thân ái……”

Hết