Chương 47

Vương Thích đỡ eo cậu, dùng tư thế sau nhập cắm vào. Thỏ con vì sợ độ cao cả người nhũn ra, đầu cũng hôn hôn trầm trầm không thanh tỉnh. Quá căng thẳng khiến toàn thân cậu căng thẳng, ở nam nhân xâm lấn càng dùng sức kẹp lấy nhục cụ tra tấn người, không thể nói là bị buộc bất đắc dĩ hay cố tình lấy lòng.

“Ngoan, thả lỏng.”

Vương Thích bị huyệt khẩu không ngừng co rút lại kẹp có chút đau, trong lúc nhất thời không dám đỉnh lộng.

“Này lại rơi xuống, em sợ hãi cái gì?”

“Anh biết cái gì!”

Trần Nhưỡng khóc kêu rống lên một câu, ủy khuất mặt nhỏ đều bị nước mắt tẩm ướt, “Cửa kính! Này! Cửa kính.”

Vương Thích duỗi tay nắm cằm nâng đầu cậu lên. Xuyên qua đêm tối, cửa sổ sát đất chiếu ngược ra hai người, thân thể đan chéo, dươиɠ ѵậŧ tương liên, động tác ái muội dâʍ đãиɠ nói không nên lời, như từ trong ánh mắt đều có thể lộ ra hơi thở dâʍ ɭσạи. Vương Thích làm Trần Nhưỡng không cần nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài cửa sổ, mà là đem lực chú ý tập trung trên người mình. Thỏ con vô pháp, chỉ có thể làm theo, nghe xong tuy giảm bớt khẩn trương, nhưng tư thái dâʍ ɭσạи này lại kí©h thí©ɧ khó có thể tiếp thu.

“A! A! A! Vương Thích! Ách Vương Thích!”

Trần Nhưỡng bị từng cái hung ác va chạm đυ.ng vào cửa sổ sát đất, ngón tay vịn bệ cửa sổ, đầṳ ѵú nóng lên dán sát kính lạnh băng không ngừng cọ xát, phát ra tiếng vang. Nam nhân đè trên người cậu, xoa mông, lần lượt va chạm cắm đến chỗ sâu.

“Bảo bối nhi. Thoải mái sao?”

Vương Thích ngậm vành tai thỏ con liếʍ láp, thổi khí lỗ tai mẫn cảm, “Cắm đủ sâu hay không?”

“A a a…… Đủ rồi! A đủ rồi!”

Mặt Trần Nhưỡng dán ở cửa sổ sát đất, muốn lấy này giảm nhiệt độ xuống một chút độ, “Đừng! A a thật lớn…… Ô em đau……”

Trần Nhưỡng như đang cầu xin nam nhân cho cậu thời gian thở dốc, mà Vương Thích chỉ hôn hôn bên tai cậu đáp lại. Hai chân thỏ con bị nam nhân nâng lên, vì cửa kình giương lớn, từ ảnh ngược có thể nhìn đến một khối thân thể dâʍ ɭσạи vỗ về chơi đùa đầṳ ѵú mình đỏ tươi. Tiểu huyệt bị thịt trụ không ngừng xỏ xuyên qua bắn ra chất nhầy. Động tác hai người dã thú mất khống chế giao hợp, trong đầu chỉ còn lại có tình yêu, cùng với như thế nào công hãm thể xác và tinh thần đối phương.

“A…… Ngô để em…… A a để em……”

Trần Nhưỡng nghiêng đầu đi cùng hắn hôn môi, “Thích ca…… Ân…… Sờ sờ em…… Được không?”

Vương Thích nghe cậu khàn giọng gọi, cười cười nói: “Muốn bắn? Tự mình cọ. Không được dùng tay.”

Trần Nhưỡng nức nở hai tiếng, theo nam nhân tần suất đỉnh lộng trên dưới phập phồng đi cọ xát cửa kính phía trước. Dâʍ ɖị©ɧ từ qυყ đầυ trượt đến tinh hoàn, lưu lại một đạo vệt nước rõ ràng trên cửa sổ. Vương Thích thích nhìn cậu vì du͙© vọиɠ không được thỏa mãn mà vội đến rơi lệ đầy mặt mặt, hoặc là thấy thẹn quật cường giãy giụa lại không thể không khuất phục. Hắn tách đùi cậu ra, đâm bộ vị hùng tráng nam tính vào đến chỗ sâu trong nhục huyệt, sau đó cưỡng bách mình bức cậu bắn tinh, kéo dài kɧoáı ©ảʍ.

“Lão bà, kêu lão công.”

Vương Thích lắc hông dùng tinh hoàn đè ép mông cậu, nhét một ngón tay vào miệng cậu lúc cậu mơ hồ không rõ lãng kêu, “Nhanh lên. Đừng để cho anh phạt em.”

“Không cần…… Ân không —— a a a…… Tha em…… Ân em từ bỏ……”

Trần Nhưỡng bị quấy loạn đầu lưỡi, nước bọt từ khóe môi tràn ra chảy xuống, “Lão công…… Ân lão công tha em…… A a muốn bắn…… Ách ——”

Thịt hành thỏ con run rẩy, cả người không ngừng co rút, ngón chân cuộn tròn đến khớp xương trắng bệch, thân thể ở một lần va chạm mãnh liệt cao trào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên kính trong suốt, như chứng minh vừa rồi cậu phát tao vặn eo cầu thao. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng còn ở huyệt không ngừng đưa đẩy, từng cái đỉnh ở điển mẫn cảm, Trần Nhưỡng cảm giác chính mình bị chém thành hai nửa, thống khổ nhíu mày, giương miệng lại kêu không ra một tiếng.

Vương Thích rút ra, bế cậu nghiêng ngả lảo đảo về phòng, ở thỏ con tiếng kinh hô ném lên giường. Sau đó kéo chân cậu lại thẳng lưng một cái tiến vào. Cúc huyệt bị căng ra cực hạn mấp máy, mị thịt lộ ra ngoài, thoạt nhìn có chút hãi hùng khϊếp vía. Mà hai mắt nam nhân đỏ lên cũng làm Trần Nhưỡng sợ hãi.

“Bảo bối nhi. Kẹp chặt. Ách. Đừng chảy ra.”

“Ô…… Lão công…… Không cần…… Không cần thao……”

Thỏ con khóc kêu xin tha, ý đồ có thể chuyển hồi lý trí hắn, “A! A! Lão công…… Ô cầu xin anh! A a a ——!”

Toàn thân cậu tê dại, hỏng mất nắm chặt khăn giường, đại cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc cự pháo rút ra chảy xuôi trên mông bị chà đạp đến sưng đỏ. Vương Thích nhìn hai mắt cậu thất thần, đau lòng hôn hôn, sau đó quỳ gối mép giường, xoa huyệt khẩu cắm ngón tay vào.