Chương 46

Được bà nhân đại nhân cho phép, không làm có vẻ quá mức làm kiêu. Vương Thích giúp cậu cởϊ qυầи lót cũng không kịp, trực tiếp kéo ống quần qua một bên, công kích bộ vị trọng điểm. Hắn chậm rãi chọc ngón cái ướt nhuận tiểu huyệt phấn nộn, bốn đầu ngón tay đùa giỡn côn ŧᏂịŧ thỏ con dựng thẳng lên. Trần Nhưỡng a kêu, che lại miệng mình, kinh hoảng:

“Chưa đóng cửa sổ! Cách vách…… Cách vách có thể nghe được hay không?”

Vương Thích sách một tiếng, nghĩ thầm đại điểu lão công em sắp nổ mạnh em còn có tâm tư đi quản cửa sổ, nhưng nên trấn an vẫn phải trấn an, bằng không quay đầu lại sẽ bị cáo trạng:

“Không có việc gì, bảo bối nhi, nghe không được, thật sự, em tin anh.”

Hắn khơi mào ngón cái đỉnh, móng tay chọc thành ruột lại đau lại sướиɠ, bắt chước tính giao trừu trừu cắm cắm làm Trần Nhưỡng nhịn không được hít khí. Vương Thích hỏi:

“Đau không? Anh khuếch trương như vậy có thể chứ?”

“Có thể……”

“Lại thêm một ngón?”

“…… Được.”

“Lại thêm một ngón đâu?”

“……”

“Lại ——”

“Anh mẹ nó cố ý đi?!”

Trần Nhưỡng khó nhịn tiếng rêи ɾỉ nghẹn ra một câu, “Đừng hỏi được không?”

Phía dưới nhi bị ngón tay cắm ra nước, thịt hành nhảy dựng cần phục vụ, toàn thân không có một chỗ không muốn bị sờ, người này lại còn ở thời điểm mấu chốt đùa giỡn?

“Anh không phải sợ em không muốn sao?”

Vương Thích vẻ mặt anh quá yêu em sợ em bị thương tổn.

“Anh —— ách ——! A…… A a a đau!”

Vương Thích không có ác thú gì, thích dùng chiều không ngờ tới này, còn lần nào cũng hiệu quả. Hắn nhân thỏ con không phòng bị, đỡ nam căn vận sức chờ phát động một hơi cắm vào hơn phân nửa, đỉnh Trần Nhưỡng cọ ra sau vài centimet, mông đau nói lắp:

“Anh đừng…… Ô anh đừng nhúc nhích…… A để em thích ứng…… Ách a……”

Cậu dựng thẳng eo bụng, lưng chống đất, muốn mượn lực chân giảm bớt đau đớn, lại như lần đầu tiên bị thao, càng khẩn trương mông kẹp càng chặt. Tiểu huyệt gắt gao cắn đồ chơi thô to, nóng cháy cậu như bị phỏng. Vương Thích lần này thực nghe lời lão bà, không đấu đá lung tung, chỉ là tách hai cánh mông tròn trịa trắng nõn càng lớn, nói:

“Hơn một tuần không chạm vào em, là nên hảo hảo… Ân… Thích ứng thích ứng.”

Hắn rút lão nhị ra một chút, lại chậm rãi đỉnh vào, giọng cực gợi cảm, lời nói lại thập phần đáng giận: “Nhớ tới em thích kê kê anh. Lớn lên hình dạng thế nào?”

“Ô…… Anh lăn…… A a đau quá……”

Trần Nhưỡng vặn vẹo muốn tránh thoát, thành ruột bôi trơn không đủ bị cọ nóng rát. Loại muốn dùng lực không được, muốn tránh cũng trốn không xong làm thỏ con ủy khuất muốn khóc. Vương Thích thích cậu vẻ mặt này, như nghiện, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ không lộng người khóc liền không bỏ qua.

“Ngoan, thao sướиɠ liền không đau.”

Vương Thích cọ qυყ đầυ cậu, ngón tay trượt xuống ở hai khối thịt cầu không nhẹ không nặng chụp đánh một chút, nghe được một tiếng kinh suyễn thập phần vừa lòng, “Này không vểnh cao cao sao? Hôm nay ca tuyệt đối không bạc đãi em.”

“Ô…… A! A! A! Ân nhẹ một chút! Ha a……”

Trần Nhưỡng túm thảm, nhưng cái gì cũng nắm không được, đau đến lợi hại đành phải véo cánh tay hắn. Anh làm em đau, em đây cũng phải cho anh mới được.

“Tê… Bà xã, em lại dùng lực thịt nơi đó liền rớt.”

Vương Thích cúi đầu nhìn nhìn véo ngân trên người mình, các nơi còn có chút ứ thanh, kéo cánh tay Trần Nhưỡng để cậu ngồi dậy, sau đó há miệng đi cắn đầṳ ѵú phấn nộn trên ngực trái. Thỏ con lớn lên đẹp, chân dài da trắng, đối nữ nhân là bao nhiêu người cầu mà không được, nhưng đặt trên người con trai xác thật là hiện nữ khí. Vương Thích mỗi lần nhìn cậu lơ đãng xoa chân, hoặc lúc ngẩng cổ dẩu mông lên, đều muốn lột sạch thao chết cậu trên giường.

“Ô…… Đừng liếʍ…… Ân đều liếʍ sưng lên……”

Đầṳ ѵú là Trần Nhưỡng đặc biệt mẫn cảm, mỗi lần hắn liếʍ cậu liền ngứa đến cả người loạn run. Nam nhân cố ý chơi, dùng răng cọ hồng anh đứng thẳng, còn cũng tay chà đạp một cái, hút đến lại cứng lại sưng, dính nước bọt phiếm thủy quang.

“A a…… Bên này…… Bên này cũng sờ sờ……”

Vương Thích duỗi tay nắm một đầṳ ѵú khác, kéo lên phía trước, lại dùng móng tay véo trở về, eo động như máy đóng cọc, thao huyệt thịt lộ ra ngoài. Bên trên đau phía dưới sướиɠ, rầm rì kêu cũng vô pháp kêu, chỉ lo lắc mông hướng nam nhân.

“A a a a…… Ca…… Đừng véo! Đừng nhéo…… Ân sướиɠ quá…… Từ bỏ……”

Vương Thích từ trên xuống dưới va chạm, lực eo thật tốt. Nhục huyệt đỏ tươi phun ra nuốt vào cự long cứng rắn, tí tách chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, như mất khống chế. Nam nhân xoa mông cậu như cục bột, bị kẹp thô suyễn không ngừng, thế nào dễ dàng tha cậu.

“Bảo bối nhi, em quay đầu nhìn xem cửa sổ. Xem em hiện tại lãng thành cái gì.”

“A a…… em không……”

Trần Nhưỡng đối cửa sổ sát đất sợ hãi, “Ân anh làm…… Anh làm em đi…… Em không cần xem……”

Bản lĩnh Vương Thích không nhiều lắm, đối phản ứng lão bà là một lấy một chuẩn, lập tức ôm cậu tới cửa sổ. Trần Nhưỡng sợ tới mức thiếu hút nữa kẹp hắn bắn. Mặt thỏ con hướng kính lạnh lẽo, ngẩng đầu liếc mắt ngoài cửa sổ liền rơi nước mắt đầy mặt, eo lui mông dẩu lung tung xin tha.

“Ca…… Ca anh tha em……”

Trần Nhưỡng gục trên thảm, giọng phát run:

“Anh làm chết em đều được…… Em không cần ở chỗ này —— em sợ hãi…… Ô ô ô em sợ hãi……”