Chương 48. Trói + phóng túng play (1)

Trần Nhưỡng phát hiện trên trần nhà phòng ngủ rũ hai cái vòng treo, ngang ngược treo cao, người đứng ở phía dưới không trúng đầu. Ngày đó buổi tối hai người chỉ lo lăn giường, thỏ con không quá để ý trang hoàng trong phòng, dàn xếp lại vừa thấy, hai cái vòng treo có vẻ đặc biệt khả nghi.

“Đây là cái gì?” Trần Nhưỡng chỉ vào hỏi.

“Rèn luyện thân thể nha!” Vương Thích nghiêm túc nói.

“Anh xác định??”

“Xác định.”

Vương Thích đi qua, hướng lên trên dùng sức nhảy liền nhẹ nhàng bắt được vòng treo. Sau đó cánh tay phát lực làm quăng về phía trước, về phía sau đột nhiên rung động buông ra ném lên giường, sau đó ngồi dậy cười hì hì: “Xem, rèn luyện thân thể.”

Trần Nhưỡng bán tín bán nghi, bất quá cũng không nghĩ nhiều.

Mấy ngày nay Vương Thích luôn không biết lén lút làm cái gì, thời gian đi học không chung với cậu không nói, cũng sẽ không giống trước kia ở trường học chờ cậu tan học, mà là sớm về nhà một mình. Vì thế thỏ con tức giận vài ngày.

“Cả ngày anh vội cái gì?”

“Về nhà nấu cơm!” Vương Thích cười dị thường nịnh nọt.

“Đánh rắm!”

Trần Nhưỡng bị vắng vẻ, ngữ khí đườn nhiên không tốt, “Cơm đâu? Nào ăn đến trong miệng? Anh làm cơm chiều phải dùng thời gian một buổi trưa?”

“Này đang chậm rãi học……”

“Phi! Không phải là…… Không phải là anh ở bên ngoài tìm người đi?”

Thỏ con trừng lớn hai mắt nhìn phía hắn, như đã nhận định sự thật này, miệng nhỏ dẩu lên liền phải phát giận. Vương Thích trước một bước vội vàng khuyên người, nhéo khuôn mặt cậu mềm mụp nói:

“Em suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu, không được nói bậy!”

Trần Nhưỡng còn muốn hỏi, bị hắn trừng mắt trở về. Cậu đầy bụng ủy khuất, nghĩ thầm mỗi lần đều bị có lệ như vậy khẳng định có quỷ, không được, còn lợi hại hơn mâu thuẫn nội bộ? Không làm rõ ràng cậu sẽ ngủ không được.

Vì thế hôm nay thỏ con trốn học, nửa đường vòng vèo, lặng lẽ mở ra cửa nhà tìm phòng Vương Thích phát ra âm thanh kỳ quái bắt gian.

Đây là Vương Thích ở nhà lấy phòng nhỏ làm studio đơn giản, Trần Nhưỡng đá cửa, người nọ đang cầm một đống dây thừng đỏ ngồi dưới đất, cả người thoát trơn bóng chỉ còn một cái quần xà lỏn, 《 Sunny days 》 trong va li, mà trước mặt là một cái ——

Một cái……

Búp bê bơm hơi……

(“Sunny Days” là album nhạc của Dou Wei , với tổng cộng 11 bài hát. Tác phẩm diễn giải rõ ràng trải nghiệm mới của anh ấy về cuộc sống.)

“Chơi rất tốt?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ sửng sốt chừng nửa phút, trên mặt Trần Nhưỡng lúc hồng lúc trắng, thở đều mang theo khóc nức nở, xoay người liền phải chạy Vương Thích vội vàng buông chân dài búp bê bơm hơi, đuổi theo ném dây thừng trong tay ôm người vào ngực.

“Em chạy cái gì nha.”

“Anh buông em ra buông em ra!”

Trần Nhưỡng liều mạng giãy giụa, “Mắt em mù mới tin anh! Cùng búp bê bơm hơi sinh hoạt đi thôi!”

“Bảo bối nhi em nghe anh giải thích……”

“Em không nghe em không nghe!”

Khuyên bảo vô pháp, Vương Thích đành phải dùng cậy mạnh áp người lên giường, che miệng thỏ con làm cậu chỉ có thể ô ô kêu, lại nói không ra lời.

“Nhưỡng Nhưỡng, đừng diễn kịch Quỳnh Dao được không?”

Vương Thích bất đắc dĩ nói, “Anh nghe anh nói.”

Trần Nhưỡng cho ánh mắt, ý bảo hắn buông ra, sau đó cắn răng hỏi: “Bắt gian trên giường, anh còn giảo biện?”

“……”

Vương Thích dưới đáy lòng thở dài, nghĩ thầm chung quy giấy không gói được lửa. Bất luận hình vi giấu giếm gì ở trước mặt bà xã đều sẽ bị không lưu tình vạch trần.

“Anh không, Anh không…… Ách, thượng nàng?”

Vương Thích gãi gãi đầu, không biết nên tìm từ thế nào, “Em nghĩ đi! Anh không có hứng thú với con gái, sao có thể lại trộm đi thượng một con búp bê?”

Sau sờ sờ mông cậu: “Nói nữa này không còn có em sao……”

“Lăn búp bê!”

Thỏ con đánh bay tay hắn, “Vậy anh dùng nó làm cái gì?”

“Luyện……”

Vương Thích vốn đang muốn giấu tiếp, đối diện ánh mắt cậu hoài nghi, nâng nâng dây thừng trong tay thấy chết không sờn nói, “Luyện buộc chặt. Buộc chặt em biết không? Chính là…… Ách…… Buộc chặt.”

Trần Nhưỡng ngây người một chút, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

“Anh thật đúng là một nhân tài!”

Cậu đề cao giọng tám quãng, “Luyện thù thôi! Anh mẹ nó cởi đến sạch sẽ như vậy làm cái gì!”

“Này không phải nhiệt sao.”

Vương Thích xoa xoa mồ hôi trên trán, “Điều hòa hỏng rồi, không kịp sửa.”

“Anh không dọn đến phòng mát mẻ tới luyện sao?!”

“Này không phải sợ em trở về phát hiện sao……”

Vương Thích nuốt nước miếng, “Phòng đó em không thường đi vào.”

Lời nói đã đến nước này, Trần Nhưỡng đã không biết giận, liền muốn ở tiền thượng trảo hắn nhược điểm hảo hảo làm văn: “Vì luyện cái này em còn đi mua đồ chơi đắt như vậy?”

“Không có không có!”

Vương Thích vội vàng nói, “Anh mượn người khác, dùng xong liền trả cho hắn.”

“Anh luôn có lý!”

Thỏ con mắt trợn trắng, nghĩ thầm lấy vợ giả của người khác tới làm thực nghiệm để có một ngày ở trên người vợ thật của mình chơi thuận buồm xuôi gió loại sự tình này, dù Vương Thích người này có khả năng, không biết ai có tâm như vậy, cũng cho hắn mượn.

“Mượn ai?”

“Trương Đồng……” Thời khắc mấu chốt, phải quyết đoán bán đồng đội.

“???”

Trần Nhưỡng kinh ngạc, “Sao hắn sẽ có cái này?”

“Sao anh biết!”

Vương Thích vỗ đùi, “Hắn ngẫu nhiên nhắc tới, anh vừa nói hắn liền một hai phải cho anh mượn, không lấy cũng không được! Muốn anh nói chính là cố ý……”

“Anh câm miệng! Quan tâm chuyện người ta cái gì!”

Trần Nhưỡng đá đá hắn, trong lòng chua lòm không thể hiểu được, “Em nói gần đây sao anh không muốn chạm vào em.”

Lại rầu rĩ: “Anh muốn luyện cái này, không thể…… Không thể lấy em luyện a? Một hai phải dùng búp bê bơm hơi.”

Vương Thích vui vẻ ra mặt: “Em nói thật?”

Trần Nhưỡng vừa thấy vẻ mặt hắn, thầm hô không tốt, vội vàng lui ra sau.

“Em chỉ thuận miệng nói nói, đi đi đi, anh tiếp tục lâm hạnh búp bê đi, em mặc kệ……”

“Đừng!”

Vương Thích gia tăng ý cười, thò lại gần hôn hôn mặt cậu, “Nói thật, anh học xong vài cách trói, nếu không hai ta thực tiễn tại chỗ?”

“Em không cần……”

“Thử xem đi, thử xem.”

Vương Thích quấn cậu không buông, “Bảo đảm không làm đau em.”

Trần Nhưỡng nhìn hắn chằm chằm, tranh luận trong não, nghĩ thầm đuôi to của anh sắp bay lên trời cao, sao có khả năng đáp ứng anh gia hỏa này nghĩ đến quá mỹ đi. Em ở trong tay anh còn có thể trái cây ăn sao muốn gạt em không dễ như vậy ——

“Được rồi, vậy thử xem.”

——————————–

Moe không thích trói play + thằng công tiếp tục giở trò trói, chụp hình sau khi bị chị thụ đánh vẫn không biết hối cãi + thụ hơi tiện vì dung túng công cho nó muốn làm gì thì làm. Edit tới đây moe mất tình cảm, khó chịu lắm. Nên mới bỏ C49, 50, 51, 52. (tiếp tục là trói play 2,3,4,5). Bạn nào muốn đọc thì ghi mail phía dưới hoặc nhắn tin moe gửi link cv cho.