Chương 43

Trần Du kêu Vương Thích tắm rửa ở phòng vệ sinh trong phòng ngủ nàng, còn đưa cho hắn một bộ đồ rộng rãi:

“Lúc trước mua cho một người bạn, kích cỡ không quá thích hợp. Vốn dĩ chuẩn bị đi đổi một chút, bất quá tôi cảm thấy cậu mặc hẳn còn có thể, vừa vặn trước tạm chấp nhận một chút đi.”

“Này, này không tốt đi…”

Vương Thích có điểm trống rỗng, vốn dĩ ở chỗ này tắm rửa đã đủ thấy thẹn, lại lấy một bộ quần áo mới của người ta chẳng phải càng không biết xấu hổ.

“Bằng không? Cậu còn muốn dơ như vậy đi ra ngoài?”

Cậu muốn cho ai thấy?

“Sớm muộn gì cậu và Tiểu Nhưỡng đều là người một nhà, đây liền là lễ gặp mặt.”

Trần Du không khỏi nhét hộp quần áo vào ngực hắn, nói, “Mau vào đi, chúng ta ở bên ngoài chờ cậu.”

Phòng khách Vương Du đang tình cảm chân thành tha thiết than thở khóc lóc, hướng Trần Nhưỡng biểu đạt áy náy cùng xin lỗi, Trần Nhưỡng nghe sửng sốt, ngượng ngùng nói mình tức giận.

“Không có việc gì không có việc gì, anh biết em không phải có tâm hại anh, em không cần kích động.”

“Vậy anh tha thứ em sao?”

“Ân ân.”

“Trần ca anh thật tốt!”

Vương Du ôm chặt cậu, “Em bảo đảm về sau sẽ không lại làm chuyện ngu xuẩn! Lần sau anh tới nhà em em làm bánh kem cho anh được không?”

“Được.”

Trần Du ra tới thấy một màn này, biết cái gì cũng đều giải, an tâm ngồi xuống nói chuyện. Chưa nói mấy câu, Vương Thích từ phòng ngủ ra tới, cả người mang theo hơi ẩm.

“Nhanh như vậy?”

Trần Du trên dưới quét vài lần, “Ân, còn tính vừa người, vậy cậu liền mặc trở về đi.”

Trần Nhưỡng không biết vì cái gì Vương Thích sẽ ở trong phòng chị mình tắm rửa một cái còn thay quần áo, ánh mắt tiếp xúc đến tầm mắt Vương Thích nháy mắt liền thu về, thập phần đột ngột, nhưng lại thập phần bại lộ tình cảm. Vương Thích thấy cũng không còn thương tâm, rốt cuộc thái độ bất mãn luôn không tốt bằng không sao cả, này ít nhất nói lên hết thảy vẫn có thể vãn hồi.

“Kia hiện tại, tôi cùng Vương Du ra ngoài đi dạo phố, hai người ngốc trong nhà cũng được ra cửa đi chơi cũng được, làm gì làm đi.”

Trần Du từ trong túi móc ra một chìa khóa dự phòng, đưa cho Trần Nhưỡng, “Biết em hoảng loạn tới phỏng chừng không lấy chìa khóa, nơi này còn có một cái, đừng đánh mất.”

“Dạ, đã biết.”

“Vậy em chiêu đãi Vương Thích.”

Trần Du giúp cậu sửa sang lại cổ áo, nhỏ giọng, “Hảo hảo ở chung, đừng chơi tính tình.”

“Dạ.”

Vương Thích đối Trần Du quả thực cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí quên mất vừa rồi nàng xuống tay tàn nhẫn. Trần Du hiện tại đơn giản là lấy cùng Vương Du rời đi, sau đó cưỡng chế cho vợ chồng son một cơ hội ở chung. Trần Nhưỡng nghe chị mình nói như vậy, cho dù không tình nguyện, cũng không thể không chủ động đối mặt Vương Thích cởi bỏ khúc mắc.

“Vừa rồi Thôi Mộ Lương gọi điện thoại cho anh, nói tin tức đều đã xóa, kêu em yên tâm.”

“Nga, cảm ơn.”

Trần Nhưỡng không biết nên trả lời cái gì, đành phải tìm lời nói, “Thôi Mộ Lương là ai?”

“Một người bạn của anh.”

Vương Thích đi qua dựa gần cậu ngồi xuống, “Quay đầu lại giới thiệu hai người nhận thức.”

“Ừm.”

Trần Nhưỡng ngồi bên cạnh hắn, không biết vì sao khẩn trương đến cả người đều chật căng. Cậu muốn chạy, muốn lảng tránh Vương Thích tình nùng ý thiết rõ ràng, nhưng đây là ở trong nhà mình, huống chi cậu không có khả năng không trở về trường học, này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tới ký túc xá lại nên sớm chiều ở chung thế nào .

“Trần Nhưỡng.”

Vương Thích đột nhiên bắt được tay cậu, tiến tới rất gần, môi sắp dán lên gương mặt cậu, “Anh thích em.”

Thỏ con không hề phòng bị, theo bản năng co rụt lại, sau đó đẩy hắn ra. Cảnh giác như vậy làm trong lòng Vương Thích thực hụt hẫng, thậm chí có chút thẹn quá thành giận, vì thế đồng thời hắn cường ngạnh ngăn chặn cậu, muốn rống lại không đành lòng, giọng nói mang theo một chút ủy khuất khổ sở:

“Anh khiến em chán ghét như vậy sao? Ân? Muốn xin lỗi thế nào em mới bằng lòng tha thứ anh?”

“Tôi tha thứ cậu.”

Trần Nhưỡng nuốt ngụm nước bọt, “Thật sự, không có gì, tôi đã không còn tức giận, cậu có thể không cần như vậy.”

“Vậy em vì cái gì phòng bị anh?”

Vương Thích vuốt tóc mái thỏ con một chút, thẳng thắn thành khẩn nói, “Anh biết mình làm sai cái gì, biết nguyên nhân em tức giận. Anh có thể cảm nhận được lúc em muốn rời đi anh có bao nhiêu hoảng sợ có bao nhiêu bất an, em hiểu rõ sao?”

“Tôi…”

“Trần Nhưỡng, tình cảm anh đối với em là thật lòng, lúc trước anh tức giận là vì em nghi ngờ anh không tín nhiệm anh, nhưng là ——”

Hắn lôi kéo tay thỏ con đặt ở trên ngực, “Em sờ sờ xem, nếu không phải vì em, sao nó sẽ đập nhanh như vậy?”

“Anh biết tính tình mình không tốt luôn làm em thương tâm, còn luôn cưỡng bách em làm chuyện mình không thích, này đó về sau anh đều sẽ sửa, em tin tưởng anh, anh đều sẽ sửa.”

Hắn nhìn thẳng hai mắt cậu, dùng giọng đời này hắn ôn nhu nhất nói:

“Trần Nhưỡng, anh yêu em.”

Thỏ con nhất thời ngốc, ấp úng cái gì cũng nói không nên lời. Vương Thích vốn không nghĩ cậu có thể phản ứng, cười khẽ hai tiếng lắc đầu, đè cậu trên sô pha thò lại gần ngậm hai mảnh môi khô ráo. Trong đầu Trần Nhưỡng tất cả đều là lời hắn vừa nói, người quên mất phản kháng, hé miệng mặc hắn đòi lấy. Vương Thích ôm cậu, hôn thật sự cẩn thận, trong lòng lại kích động chưa bao giờ có. Hắn liếʍ láp mỗi một góc có thể dò tới trong miệng cậu, hận không thể cứ như vậy ăn vào trong bụng, làm cậu vĩnh viễn đều thuộc về mình, không chịu bất luận cái gì uy hϊếp.

Nụ hôn kết thúc, Trần Nhưỡng mở miệng thở dốc, hai má đỏ một mảnh, như còn chưa phản ứng lại. Vương Thích lại ôm chặt cậu cảm thụ nhiệt độ cơ thể cậu trong chốc lát, sau đó cọ cọ cổ, hỏi: “Chúng ta trở về đi, được không?”

“……”

“Được không?”

“…… Được.”

Trần Nhưỡng chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt không chịu khống chế rơi xuống.