Chương 44

Vương Thích dùng tốc độ nhanh nhất nhờ quan hệ làm thủ tục, mang theo vợ mình dọn tới phòng ở gần trường học. Trần Nhưỡng đối điều này kích động lại bất an. Mọi người đối với dọn đến nơi ở mới luôn ôm chờ mong rất lớn, hoàn cảnh mới trên ý nghĩa đại biểu cho sinh hoạt mới, hết thảy khả năng sẽ trở nên bất đồng. Mà Trần Nhưỡng bất an ở chỗ cậu không biết Vương Thích có như hắn hứa hẹn hay không giống. Hai người có an an ổn ổn sinh hoạt hay không —— điều này rất quan trọng, bình phàm yên ổn chính là sinh hoạt lớn nhất đời này Trần Nhưỡng theo đuổi, cậu chịu không nổi lại một lần mất tín nhiệm.

Vương Thích đồ vật muốn mang theo không nhiều lắm, bản thân hắn là loại người thực đơn giản, di động, máy tính, tiền liền có thể phiêu bạt chân trời. Mà Trần Nhưỡng không giống, thượng vàng hạ cám thu thập lên thực sự có khí thế chuyển nhà. Cậu đứng ở cạnh xe nhìn công nhân dọn một cái rương vào phòng mới, có chút lo lắng hỏi: “Ngày nào đó muốn dọn ra làm thế nào?”

Vương Thích sờ sờ tóc trên đỉnh đầu cậu: “Thế nào? Em không thích nơi này?”

“Không……”

Trần Nhưỡng lắc đầu, “Chỉ là……”

“Đây là nhà của chúng ta, Trần Nhưỡng.”

Vương Thích ở nơi không ai thấy nắm chặt tay cậu một chút, “Anh lại chọc em tức giận em liền đuổi anh ra khỏi nhà, được không?”

“Ân.”

Buổi tối hai người đến siêu thị phụ cận mua đồ dùng hằng ngày một chút, thuận tiện ăn một trận. Trong lòng vui vẻ nếm đến kem tươi khoai môn mới mở bán, Trần Nhưỡng tỏ vẻ ăn thực vui, tâm tình rất tốt, đáng giá khen ngợi. Vương Thích nghe xong miệng đều cười đến lỗ tai, chân chó chủ động xách tất cả đồ vật xum xoe, nhìn đến thỏ con thập phần ngượng ngùng, muốn giúp hắn chia sẻ một chút kết quả còn bị cự tuyệt.

“Không có việc gì, không cần em vất vả.”

Vương Thích không có hảo ý cười, “Nếu em đau lòng liền hôn anh một chút.”

Nói thò mặt qua.

Buổi tối Trần Nhưỡng uống vài chén rượu, vựng vựng hồ hồ mặt có chút hồng, nhìn xung quanh xem mọi nơi không ai liền thò lại gần nhanh chóng bẹp một ngụm, ngọt tới tim Vương Thích đều hóa, trực giác đến trên mặt ẩn ẩn nóng lên. Lúc hai người vào thang máy đυ.ng phải người quen trong trường, càng làm người kinh ngạc chính là bốn người thế nhưng ở đối diện, bất quá đều là gay, biết nhau cũng không có gì tò mò, chào hỏi liền ai về nhà nấy.

“Vừa rồi chính là Lâm Khải Thành?”

Vương Thích đặt bao nilon lên bàn trà, có chút không mấy vui vẻ.

“Ừm.”

Trần Nhưỡng cũng là xem mặt đoán ý, hỏi, “Thế nào? Anh biết hắn?”

“Biết, trường học có tiếng xem náo nhiệt, ai không quen biết.”

“……”

Vương Thích ý thức được ngữ khí mình có chút kém, liền ôm eo cậu ngồi xuống sô pha, giải thích: “Anh không phát hỏa với em, anh chỉ là đối lời hắn vừa nói không vui.”

“Em biết.”

Trần Nhưỡng vỗ vỗ vai hắn, “Kỳ thật người học trưởng khá tốt, chỉ là miệng có chút…… Ách có chút độc, anh coi như hắn là quan tâm chúng ta đi.”

“Ừm.”

Giọng Vương Thích rầu rĩ, vẫn là có chút không yên tâm, “Nhưỡng Nhưỡng, mặc kệ người ngoài nói thế nào, đời này anh chính là không phải em không thể. Em mắng anh đánh anh cũng thế, anh đều phải giữ em bên người, ai cũng đừng nghĩ phá hư chia rẽ chúng ta, dù là em —— mặc kệ là ai, đều không được.”

Thỏ con bị thình lình thẳng thắn thành khẩn thổ lộ làm cho sửng sốt, đỏ mặt cúi đầu muốn tránh, nhưng thân mình khẩn trương đều cương, bị ôm động cũng không động.

“Trần Nhưỡng, em phải biết rằng, anh là thật lòng thích em.”

“Đã biết đã biết.”

Thỏ con che lại miệng hắn, biệt biệt nữu nữu, mMấy ngày nay anh đều nói 800 lần, phiền chết…”

“Em phiền anh cũng muốn nói.”

Vương Thích hiếm thấy không tức giận, bắt được tay cậu hôn ở lòng bàn tay, “Em không muốn nghe cũng cũng phải nghe! Anh chính là thích em, thích em mới muốn khi dễ em, thích em mới muốn mỗi ngày thượng em…… Em không vui?”

Trần Nhưỡng tách ra tay hắn không thành thật: “Lưu manh.”

Vương Thích cười ha ha, đột nhiên chặn ngang ôm thỏ con lên: “Mang em xem một thứ.”

“A…… Cái gì?”

Trần Nhưỡng ôm sát cổ hắn, “Cẩn thận một chút! Thả em xuống dưới!”

Vương Thích ôm cậu tới phòng ngủ hai người, đẩy cửa ra là một ban công rộng. Không giống phòng khác chính là, trái phải ban công này phong kín, mà mặt tường lại rất thấp, cửa sổ lớn gần như có thể nói là rơi xuống đất.

Hắn buông cậu ra, giơ tay mở cửa kính. Gió đêm thổi vào sân trong tiểu khu bay hương cỏ xanh, thổi tan buồn ngủ. Cánh tay Vương Thích đáp trên bệ cửa hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: “Lại đây nhìn xem nha, hôm nay trời trong, bên ngoài còn rất nhiều sao.”

Trần Nhưỡng nuốt một ngụm nước bọt, đứng bất động.

“Tới nha.”

Vương Thích nhướng mày, hỏi, “Em…… Không phải là sợ độ cao đi?”

“Nói bừa! Em, em mới không!”

“Vậy em lại đây nga!”

“Em không! Đen thui. Có, có cái gì đẹp!”

Trần Nhưỡng cắn môi nắm chặt quyền, tùy thời chuẩn bị nhấc chân chạy trốn, bị Vương Thích giữ chặt một phen.