Chương 41

Sau khi Vương Thích trở về, bởi vì na ba ở nhà nên không tìm Vương Du tính sổ, chỉ nói hôm sau lại tính sổ liền trở về phòng. Hắn đói bụng nằm trên giường, trong lòng có chút dựng lông. Ánh mắt Trần Du như tia X quang ở hắn trong đầu vứt không đi được, lại vì nàng nói làm hắn chờ điện thoại, lập tức mất ngủ.

Nửa ngủ nửa tỉnh, một trận tiếng chuông dồn dập truyền tới, Vương Thích sợ tới mức giật mình một cái nhanh chóng nghe di động.

“Uy, tôi là Trần Du.”

“Úc, Trần tỷ. Khuya như vậy chị còn chưa ngủ?”

Vương Thích nhìn nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã hơn ba giờ đêm.

“Vừa rồi Tiểu Nhưỡng nói chuyện cho tôi.”

“Ách……”

Vương Thích chột dạ nuốt nước bọt, nghe không hiểu ngữ khí giọng nữ bên kia là ý gì.

“Sáng mai cậu lại đây một chuyến đi, địa chỉ cụ thể chờ tôi gửi tin nhắn cho cậu.”

Trần Du nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sửa sang lại ổ chăn cho em trai. Mà Vương Thích ở trên giường trằn trọc, xem như hoàn toàn mất ngủ.

Sáng hôm sau, hai mắt Vương Thích quầng thâm, mang Vương Du mua một túi điểm tâm ngọt chạy vội tới nhà Trần Du. Mở cửa là Trần Nhưỡng, cậu cúi đầu một câu cũng không nói, chỉ nghiêng người ý bảo bọn họ vào nhà, mà Trần Du đang ngồi ở sô pha nhỏ ngoài ban công chỉnh móng tay.

“Lại đây.”

Tỷ tỷ cười tủm tỉm kéo cửa tiến vào, hô, “Tới chính là khách, Tiểu Nhưỡng, rót ly cà phê đi.”

“Ai.”

“Không phiền toái Trần tỷ, tôi cùng em mình mới vừa ăn cơm xong.”

Trần Du nhìn hắn, đứng lên nói: “Như vậy, được rồi. Vương Du, em cùng Tiểu Nhưỡng ở phòng khách chơi đi, chị tìm anh em nói một lát.”

Vương Du dùng sức gật gật đầu, dùng loại ánh mắt tự cầu phúc nhìn anh mình, xoay mặt cầm lễ vật lấy lòng Trần Nhưỡng. Vương Thích ngượng ngùng đi theo Trần Du phòng ngủ của nàng, cửa lại mới cảm giác không đúng chỗ nào, một loại cảnh giác đối nguy hiểm trời sinh làm hắn muốn quay đầu chạy.

Trần Du một chân đá vào eo Vương Thích, dùng cực hiểm, lực đạo cũng đặc biệt lớn, hắn đau tới bò tới cửa nửa ngày chưa phản ứng lại. Trần Du thân cao 179 cm, cùng Vương Thích không kém mấy cm, túm tóc tiểu tử ấn trên giường.

“Ai Trần tỷ, chị chị chị, chị đây là muốn làm gì!”

Vương Thích kinh ngạc hô, hắn vốn đang nghĩ không thể đánh nhau phái nữ, nhưng sau lại phát hiện sức lực Trần Du quả thực không phải người, đầu gối chống lưng hắn làm hắn muốn xoay người cũng không được.

“Làm gì? A, giáo dục cậu tên hỗn tiểu tử không biết nặng nhẹ!”

Trần Du không biết từ chỗ nào rút dây lưng, kiềm trụ hai tay hắn trói ra sau, trực tiếp cố định, Vương Thích thẳng kêu đau. Nàng lại túm áo trên của hắn, quấn lại khuỷu tay, vớt người liền cột vào đầu giường.

Động tác Trần Du lưu loát, hô hấp cũng không thay đổi, nhưng Vương Thích bị lăn lộn thở hồng hộc, một bên khϊếp sợ mình thế nhưng mất mặt, trần trụi nửa người trên bị nữ nhân cột vào giường như thế, một bên nghi hoặc Trần Du rốt cuộc muốn đối hắn làm cái gì —— không thể, ta thao, tổng không thể thượng ta đi!

“Trần, Trần tỷ, có gì chúng ta có thể hảo hảo nói, chị đây là —— này……”

Vương Thích bị nàng cười một thân mồ hôi lạnh, Trần Du chỉ chỉ cổ tay hắn bị trói đỏ lên, hỏi: “Bị người cột như vậy thoải mái không?”

Vương Thích lắc đầu, không rõ nguyên do.

“Vậy lúc cậu trói em tôi, sao không nghĩ tới nó thoải mái hay không?”

Vương Thích đầu óc oanh một chút nổ tung, hắn nghĩ Trần Nhưỡng sẽ nói quan hệ bọn họ, lại không nghĩ rằng thỏ con cái gì cũng dám nói ra. Hắn cứng đờ, bất quá thái độ nhưng thật ra thực thành khẩn:

“Ách, em sai rồi, Trần tỷ, thật sự! Em —— a a a a đau đau đau đau!!!”

Trần Du không tính toán dễ dàng buông tha hắn, dùng móng tay hung hăng nhéo eo hắn, lập tức làn da liền sưng đỏ lên. Không thể không nói công phu nữ nhân véo người đều là từ từ trong bụng mẹ mang ra chảy trong máu, lúc này mới một chút, Vương Thích đau nước mắt đều sắp tơi.

“Đau? Lúc cậu lộng em tôi sao không nghĩ xuống tay nhẹ một chút? Ân?”

Trần Du lại chưa hết giận nhéo mấy cái, chọn tất cả đều là nơi mềm nhất. Vương Thích một đại lão gia đều phải ủy khuất khóc, nghĩ thầm tôi thiên tôi cũng không phải cố ý véo em chị như vậy a a a!

“Tỷ, hai người ở bên trong làm cái gì?” Trần Nhưỡng gõ gõ cửa, hỏi.

“Không có việc gì, ngoan, chị cùng Vương Thích đang trò chuyện, em mang Vương Du đi ăn cái gì đi!”

“Úc, dạ.”

Vương Thích đặc biệt muốn hô to lão bà cứu anh, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo trừng cái gì cũng không dám hé miệng. Trần Du cắt băng dán tĩnh điện lấp kín miệng hắn, đầu gối đè ở trên đùi thiếu chút nữa bẻ gãy xương hắn.

“Tôi khuyên cậu thành thật một chút, từ nhỏ tôi luyện qua võ thuật lấy qua giấy khen, từ nhỏ Trần Nhưỡng đều là tôi giúp nó đánh nhau, lưu manh thấy đều đến dâng phí qua đường cho tôi. Cậu hai lượng cơ bắp ở trước mặt tôi vẫn là tỉnh tỉnh đi, chớ chọc nóng nảy tỷ tỷ lại đánh gãy chân cậu. Tôi không thể bảo đảm chút nữa cậu còn có thể đứng lên đi ra cánh cửa này hay không!”

——————————–

Sướиɠ gì đâu haha