Chương 40

“Chị…”

Trần Nhưỡng nhìn chị gái tiến vào, ngồi thẳng lên, có chút co quắp bất an. Từ nhỏ cậu rất nghe Trần Du nói, gây ra họa bị ủy khuất cũng đều tìm tỷ tỷ xử lý. Hiện tại mình hơn nửa đêm chạy về nhà tỷ tỷ, cậu còn chưa nghĩ tốt giải thích thế nào, huống hồ chuyện này một khi nói tiếp, tất nhiên nói lên quan hệ Vương Thích và cậu, kia chẳng phải là…

“Mau ngồi xuống nghỉ một lát, ăn cơm tối rồi sao?”

Trần Du khóa kỹ cửa phòng trộm, vào phòng khách cười khanh khách nói.

“Không đâu……”

Thỏ con sờ sờ bụng bằng phẳng, nói thật.

“Được rồi, tỷ nấu cháo cho em.”

“Không cần! Quá phiền toái, tùy tiện nấu mì gói là đủ rồi.”

“Sao mà được!”

Trần Du cầm một túi bánh quy đặt trên bàn trà, cho cậu lót bụng trước, “Quá không dinh dưỡng, phải ăn đồ ấm dạ dày mới tốt. Vừa vặn chị cũng đói bụng, cùng em ăn khuya, không phiền toái.”

Tỷ tỷ ở phòng bếp nấu cơm, Trần Nhưỡng hỗ trợ bố trí bàn ăn, thuận tiện vắt hết óc nghĩ thế nào giấu giếm chuyện phát sinh. Đột nhiên cậu có chút hối hận mình xúc động chạy về nhà, lại có chút chờ mong tỷ tỷ biết cậu cong sẽ có phản ứng gì.

Thiếu chút nữa cậu chọc sô pha ra một cái động, rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định trước tùy tiện tìm lý do lừa gạt tương đối tốt. Nếu tỷ tỷ biết sự thật cũng chán ghét cậu, kia thật là không cần sống.

Rốt cuộc, loại chuyện come out này, vẫn là phải bàn bạc kỹ hơn.

“Ngoan, mau ăn lúc còn nóng.”

Trần Du múc hai chén cháo, lau tay ngồi đối diện cậu, “Buổi tối ăn nhiều dầu không tốt, nên không xào rau cho em, chờ ngày mai chị mang em đi ra ngoài, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, chị mời.”

“Không có việc gì, này khá tốt.” Trần Nhưỡng cười cười, tâm tình chuyển tốt hơn phân nửa.

Trần Du không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cứ theo lẽ thường dặn dò cậu ở trường học phải ăn ngon uống tốt, không có tiền thì dùng tài khoản Alipay của nàng. Trần Nhưỡng nghe lời, đèn vàng ấp áp giờ phút này không khí cũng ấm áp hài hòa. Cậu nghe tỷ tỷ lải nhải bên tai, mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Trần Nhưỡng nhanh chóng cúi đầu nhìn chằm chằm chén cháo, mứt táo bọc củ từ tẩm ở trong cháo mềm mại, rải hai muỗng đường cát trên cháo trắng, khuấy một cái mùi thơm liền ập vào trước mặt. Cậu nếm một ngụm, độ ngọt, mềm cứng, tất cả đều là khẩu vị cậu thích.

Chỉ có tỷ tỷ tối với mình tốt như vậy. Trần Nhưỡng nghĩ, dù cha mẹ ruột không nhất định biết cậu thích mứt táo nấu chung với củ từ. Trần Du ở đối diện vẻ mặt sủng nịch nhìn cậu, giống nhau như xưa, trong ánh mắt chỉ có yêu thương cùng quan tâm.

“Ăn no?” Trần Du nhìn cậu buông muỗng, hỏi.

“Dạ.”

Trần Nhưỡng có chút ngượng ngùng, chỉ một chén cháo nhỏ cậu còn ăn thừa một nửa, không xứng đáng được tỷ tỷ vất vả nấu ra. Nhưng cậu thật sự là tâm sự nặng nề, thức ăn ngon cũng khó nuốt xuống.

“Vậy không ăn, đừng không ngủ tốt liền phiền toái.”

Trần Du lấy cháo em trai dư lại uống xong, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, “Thất thần làm cái gì, ngủ đi.”

“Chị…”

Thỏ con vừa ra tiếng, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi xuống. Trần Du sửng sốt một chút, đau lòng thở dài, vòng qua bàn ăn ôm ôm em mình, an ủi: “Ngoan, đừng khóc, có cái gì nói cho tỷ tỷ, ai khi dễ em tỷ tỷ giúp em tấu hắn.”

“Ô, chuyện gì đều không có, chỉ là, ân, chỉ là……”

“Tiểu Nhưỡng.”

Trần Du đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Đừng nói dối trước mặt tỷ.”

“……”

“Thực xin lỗi…”

Trần Nhưỡng sợ nhất là Trần Du dùng vẻ mặt này nói những lời này. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần bị chị gái trừng như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nói rõ, bất luận ý đồ giấu giếm đều không thành công. Thỏ con hít hít cái mũi, lôi kéo Trần Du ngồi xuống phòng khách, nên nói không nên nói toàn bộ nói ra, lúc nãy muốn bàn bạc kỹ hơn đã sớm quên không còn một mảnh.

Trần Du yên lặng nghe, cũng không xen miệng, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, đũa gỗ chưa kịp buông bị nàng không cẩn thận bẻ gãy làm hai. Lúc đầu Trần Nhưỡng còn than thở khóc lóc lên án, cuối cùng cũng bị sợ tới mức giọng càng ngày càng nhỏ, sợ Trần Du tức giận một chân đá cậu ra ngoài.

“Nói xong?”

“Nói…… Nói xong…… Em……”

“Cổ tay em là chuyện thế nào? Còn có trên xương quai xanh.” Trần Du dùng cằm chỉ chỉ, hỏi.

“A? Cái gì? Không có gì a……”

Trần Nhưỡng giơ tay nhìn nhìn, trừ bỏ vài đạo ứ thanh ở ngoài không phát hiện có gì dị thường, kéo ra cổ áo xem càng là cái gì đều không có.

“Nói thật, có phải hắn trói em hay không.”

Trần Du dùng chính là câu trần thuật mà không phải câu nghi vấn, loại tình huống này đã nói lên nàng đã rất nắm chắc suy đoán của mình. Kỳ thật Trần Nhưỡng thực hy vọng chị mình có lúc có thể không tinh tường như vậy, đừng cả ngày như trinh thám. Đáng tiếc năng lực quan sát cùng suy đoán của Trần Du như cậu ngây ngốc tự mình lần lượt đưa vào miệng sói, sinh ra đã có sẵn.

“Là……”

Trần Nhưỡng đỏ mặt, lúc này mới biết e lệ.

“Vương bát đản!”

Trần Du nắm chiếc đũa gãy dùng sức đâm lên bàn, bàn trà kính thiếu chút nữa bị đâm nát. Trần Nhưỡng thở mạnh cũng không dám, chỉ kém quỳ xuống cho chị gái.

“Tỷ, thực xin lỗi, em sai rồi. Em biết sai rồi Em không nên hồ nháo, chị đừng, chị đừng giận em…”

Thỏ con gấp đến độ thẳng khóc, tưởng kéo Trần Du tay lại không dám, chỉ có thể gắt gao ôm lấy sô pha gối dựa tới giảm bớt trong lòng sợ hãi, “Ta đáng chết…… Ô ta sai rồi…… Ta…… Thực xin lỗi……”

“Đứa nhỏ ngốc.”

Trần Du ôm thân mình cậu cứng đờ, dùng tay trấn an lưng muốn cậu bình tĩnh lại, “Tỷ không có giận em, tỷ tỷ là nhìn không được em bị người khác khi dễ.”

Nàng nghĩ nghĩ, lấy ra di động gọi điện thoại.

“Uy, Tuần Quảng, ngày mai tôi muốn xin nghỉ.”

Trần Du xua xua tay, ý bảo thỏ con nghỉ ngơi một ngày không sao, “Ân, đúng, trong nhà có việc. Công tác trước nhờ cậu một người gánh.”

Không biết đầu kia điện thoại hỏi câu cái gì, Trần Du cười nói: “Ha hả, việc nhỏ. Ngày mai, tôi muốn bồi em trai thu thập cặn bã.”