Chương 39

Vương Thích không biết dọc theo đường đi chịu đựng trầm mặc như thế nào.

Trần Nhưỡng đi phía trước, hắn yên lặng đi theo phía sau, không dám vượt qua cậu, cũng không dám cùng cậu song song. Muốn nói chút gì, lại cái gì đều nói không nên lời.

Cậu khoác áo khoác hắn, lại vì lười cởi ra, cậu để hắn ôm, lại cũng vì lười đẩy ra. Phản kháng như vậy Trần Nhưỡng cũng không muốn làm, làm Vương Thích cảm thấy còn không bằng hai người đại ồn đại nháo một trận tới thống khoái.

“Uy, Trương Đồng. Ân, tìm được rồi, cậu trở về đi, cảm ơn cậu.”

Vương Thích treo điện thoại, ngẩng đầu thấy Trần Nhưỡng ngừng lại, thì ra đã tới dưới ký túc xá.

“Đi lên đi, một hồi dì quản lí nên khóa cửa.”

“……”

Trần Nhưỡng cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, nói, “Tôi không muốn trở về……”

“Nói cái gì đâu.”

Vương Thích đi qua muốn ôm cậu, “Khuya như vậy không về đi chỗ nào? Ngủ đường cái?”

“Tôi muốn đi nhà tỷ tỷ.”

Trần Nhưỡng nghiêng qua một bên, tránh đi hắn.

“Được, ngày mai anh đưa em…” Vương Thích xấu hổ thu hồi tay.

“Hiện tại tôi phải đi.”

“…… Ngoan, đừng tùy hứng, đều hơn mười một giờ. Ngày mai anh nhất định đưa em qua được không?”

Vương Thích vòng đến trước mặt cậu, giọng thậm chí mang theo điểm khẩn cầu.

“Tôi không! Tôi liền hiện tại phải đi!”

“Trần Nhưỡng……”

“Liền hiện tại!”

Thỏ con đột nhiên bốc hoả, cởϊ áσ khoác Vương Thích ném tới trên người hắn, “Không cần cậu quản! Tôi tự đi!”

“Trần Nhưỡng!”

Vương Thích tính tình cũng lên, kiềm cánh tay không cho cậu đi, “Em nhìn xem đã mấy giờ! Anh và bạn học tìm em tìm hơn một giờ, hiện tại hơn nửa đêm em lại muốn chạy ra bên ngoài, em có thể nghe lời chút không?!”

Trần Nhưỡng quật cường nhìn hắn, vành mắt lại đỏ: “Ai mượn cậu tìm tôi! Tôi lại không cần cậu tìm tôi!”

Thân thể cậu run rẩy, muốn dùng lực tránh thoát Vương Thích lôi kéo: “Tôi không cần đi lên, tôi không muốn cùng cậu ngốc một phòng! Các người đều khi dễ tôi, đều khi dễ tôi…… Ô tôi phải về nhà……”

Vương Thích cậu như vậy, nháy mắt không còn tức giận. Hắn một lần nữa phủ thêm áo cho cậu, dùng ngữ khí không thể thương lượng nói: “Về nhà có thể, nhưng anh phải đưa em, trễ như vậy, em một người gọi xe anh không yên tâm.”

Sau đó lại đưa cho cậu một vật: “Điện thoại em để ở ký túc xá. Trước nói cho chị em một tiếng.”

Trần Nhưỡng không phản đối, cũng không đáp ứng, tiếp nhận di động xoay người liền đi. Vương Thích dọc theo đường đi gọi vài cuộc điện thoại mới xin nghỉ được, vốn dĩ tâm phiền ý loạn hiện tại lại ăn vài câu chửi, không khỏi nghẹn một bụng hỏa.

Sau khi lên xe, Trần Nhưỡng oa ở ghế sau, Vương Thích nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi ở ghế phụ. Nhà tỷ tỷ cậu cách xa, ban đêm trên đường chỉ có động cơ ô tô chạy như bay cùng tiếng gió gào thét, tài xế cũng mỏi mệt không muốn nói chuyện. Vương Thích quay đầu lại nhìn thỏ con nhắm mắt lại như ngủ rồi, trong lòng dị thường chua xót.

Hắn biết mình là nhân tra tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, du͙© vọиɠ cùng tính tình lên liền cái gì cũng không rảnh lo, chỉ nghĩ trước sướиɠ một phen lại nói. Nghĩ nghĩ vài lần trước Trần Nhưỡng cùng hắn giận dỗi, không ngoại lệ đều là hắn ngu ngốc thương tổn đối phương, mà Trần Nhưỡng dung túng làm hắn lại càng không biết thu liễm, cho tới bây giờ đánh đòn cảnh cáo mới thanh tỉnh lại, dù là quả hồng mềm, bị niết rách da sẽ chảy máu đầy đất.

Vương Thích thở dài, nhiều lần như vậy ít nhất Trần Nhưỡng đều không trốn tránh, lúc này lại lựa chọn trực tiếp rời đi. Hắn sợ hãi cậu vừa đi, liền không muốn lại cùng hắn cùng một chỗ, cũng không muốn cho hắn cơ hội tiếp cận.

“Ai, ngoan, sao đột nhiên em tới nơi này?”

Sau khi cửa mở ra, một cô gái dáng người cao gầy mặc áo ngủ ra tới, cho dù không trang điểm cũng có thể nhìn ra là đại mỹ nữ. Vương Thích so sánh nàng với Trần Nhưỡng một chút, hai người lớn lên tương tự, cho nên một phần âm nhu của Trần Nhưỡng, đại khái chính là theo mẹ.

“Tỷ…… Thực xin lỗi, khuya như vậy em còn tới quấy rầy chị.”

“Nói cái gì đâu, mau tiến vào.”

Chị gái lôi kéo tay cậu, đau lòng nói, “Thế nào lạnh như vậy, mau đi rót ly nước ấm uống.”

“Dạ.”

Trần Nhưỡng nghe lời vào phòng, ánh mắt Vương Thích theo cậu hướng vào trong, cuối cùng đυ.ng phải mắt chị gái Trần Nhưỡng.

“Cậu là…… Bạn học Tiểu Nhưỡng?” Tỷ tỷ hỏi.

“A, em là bạn cùng phòng cậu ấy, em tên Vương Thích.”

“Úc, cảm ơn cậu đưa nó trở về, khuya như vậy ở lại đi.” Nàng chỉ chỉ trong nhà.

Kỳ thật Vương Thích rất muốn rất muốn đáp ứng, nhưng vẫn lý trí cự tuyệt: “Không không không, em cũng về nhà, không phiền toái ngài.”

Hắn đang chuẩn bị nhấc chân đi, bị ngăn cản.

“Di động.” Tỷ tỷ vươn tay.

Vương Thích nghi hoặc nhìn về phía nàng, trước hết nghe lời lấy ra. Ngón tay tỷ tủ thon dài gõ trên màn hình, nói: “Nó về khuya như vậy, trực tiếp tới tìm tôi, khẳng định là trường học đã xảy ra chuyện. Tiểu Nhưỡng vẫn luôn đối người rất có lễ phép, cậu đưa nó trở về nó lại không nói một câu cảm ơn, cũng không nhìn cậu liếc mắt một cái, kia việc này khẳng định cùng cậu có quan hệ, hơn nữa tám phần cậu là đầu sỏ gây tội.”

Tỷ tỷ gõ vào một dãy số, gọi cho điện thoại mình, dùng ánh mắt mang theo hàn khí nhìn hắn nói: “Tôi tên Trần Du, đêm nay trước đừng ngủ, tôi sẽ tìm cậu.”

Ba một tiếng cửa đóng lại, Vương Thích trợn mắt há hốc mồm tại chỗ, sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại mình thế nhưng bị một nữ nhân trừng ra một thân nổi da gà.