Chương 38

Vương Thích bị đánh ngốc, qua một hồi mới phản ứng lại. Hắn xanh mặt gọi điện thoại cho Vương Du, chuyển được liền nói ba chữ: “Lên WeChat.”

Hắn gửi hai địa chỉ web qua cho Vương Du, lại gửi ảnh chụp lén ở nhà, không bao lâu Vương Du liền gọi lại.

“Ca!!!”

Vương Du kêu, “Đay thật sự không phải em phát! Anh tin tưởng em!”

“Anh biết.”

Vương Thích ngữ khí rất kém, “Em nói cho anh em chụp lén chúng ta làm cái gì.”

“Không…… Không làm cái gì……”

Vương Du nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nói, “Em cho vài người bạn nhìn. Ai biết các nàng sẽ truyền ra trường học hai người! Sớm biết rằng liền……”

“Vương Du.”

Vương Thích không kiên nhẫn đánh gãy nàng nói, “Em mẹ nó có đầu óc hay không?”

“Em……”

“Em mẹ nó là con nít ba tuổi sao?”

Vương Thích rống giận ra tiếng, Vương Du sợ tới mức không dám thở.

“Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm còn chờ anh dạy em?!”

“Em sai rồi anh. Thực xin lỗi, anh đừng nóng giận.”

“Được rồi vậy đi.”

Vương Thích tức giận lại đá một chân ghế đáng thương, nói, “Tự mình hảo hảo ngẫm lại làm thế nào đi, chị dâu bị em làm tức đã chạy, về nhà hai ta không để yên.”

Bên này mới vừa tắt, một cuộc gọi tới. Vương Thích vừa thấy, Cao Quan Bắc, bạn trai xã trưởng, nhớ tới đây mới là một vụ trí mạng nhất.

“Uy.” Vương Thích chuyển được, “Chuyện gì.”

“Ách. Cái kia, huynh đệ…”

Cao Quan Bắc ngượng ngùng mở miệng, “Bà xã tôi nói, nàng…… Nàng không dám tìm cậu, nhờ tôi nói xin lỗi cậu, nói không cẩn thẩn nói chuyện cậu làm lỡ miệng, tôi…”

“Ân đã biết.”

Vương Thích sờ soạng điếu thuốc, “Không thể oán nàng, cũng là tôi xứng đáng, tôi tự làm tự chịu, không trách được người khác.”

“Ách, cậu. Cậu cùng kia ai… Không có việc gì đi?”

“Không có việc gì.”

Vương Thích hút thuốc, “Cảm ơn cậu.”

Một buổi trưa hắn không ra phòng ngủ, ngồi xuống đọc bình luận từ đầu tới cuối, rất nhiều lần không nhịn xuống xúc động muốn đập máy tính. Những lời này đó hoặc châm chọc hoặc hạ lưu một dao đâm vào tim, hắn thậm chí không thể tưởng tượng Trần Nhưỡng nhìn thấy này đó là tâm tình gì. Tin còn liên tục không dứt, Vương Thích nghĩ nghĩ, cầm lấy di động gọi cho Thôi Mộ Lương.

“Uy, là tôi.”

“Ai Vương ca! Có việc tìm tôi?”

“Ân, muốn cậu giúp một chút.”

Vương Thích rầu rĩ nói, “Hôm nay cậu dạo diễn đàn trường học sao?”

“Có! Úc. Tôi đại khái biết là chuyện này.”

“Ừm.”

Vương Thích đóng máy tính, nằm trên giường, “Cậu giúp tôi tìm quản lý viên diễn đàn. Giữa trưa tôi đã gửi tin đến bây giờ cũng không người hồi âm, nhớ tới cậu giống như nhận thức hắn, giúp tôi liên hệ một chút xóa đi.”

“Được được được không thành vấn đề, tôi thử xem, cậu đừng gấp.”

Thôi Mộ Lương cách điện thoại gật gật đầu, “Kỳ thật chuyện cũng không có gì, một đám người nhàm chán xem náo nhiệt châm ngòi thổi gió.”

“Ân, cảm ơn cậu trước.”

Vương Thích treo điện thoại, suy nghĩ nửa ngày vẫn tức, dùng sức đấm giường vài cái. Trong đầu hắn tất cả đều là cảnh tượng giữa trưa Trần Nhưỡng khóc lóc rống hắn, khổ sở hận không thể lại đánh mình mấy bàn tay.

Hắn trùm chăn a a a hô mấy cái, nằm trên giường chờ Trần Nhưỡng trở về, chờ chờ liền ngủ rồi, lại trợn mắt phát hiện đã 10 giờ tối, vẫn không thấy bóng người, lập tức luống cuống.

Vương Thích lấy ra di động cậu, ở thông tin tìm được số Trương Đồng, vội vàng gọi.

“Uy, là tôi, Vương Thích.”

“Úc. Ai thế nào là cậu, đậy không phải di động Trần Nhưỡng sao?” Trương Đồng hỏi.

“Em ấy không đi chỗ cậu sao?”

“Không, buổi chiều tôi có khóa.”

Trương Đồng nghe ra trong giọng hắn gấp, hỏi, “Đây là thế nào?”

“Giữa trưa y trở về cùng ta ồn ào một trận, chạy, trên người cái gì cũng không lấy, đến bây giờ còn không trở về.”

Vương Thích nói chuyện thực gấp, “Cậu vội sao? Tôi chuẩn bị ra ngoài tìm y.”

“Úc tôi ở ký túc xá, hiện tại liền xuống lầu.”

Trương Đồng từ trên giường mặc quần áo, “Cậu trước hỏi hỏi người quen có ai thấy y hay không, bằng không trường học lớn như vậy, Nhưỡng Nhưỡng nếu là có tâm trốn tránh, chúng ta tìm sang năm cũng không ra.”

Vương Thích chạy khắp nơi trong trường học, vẫn chưa thấy được người. Buổi tối nổi gió, thổi tới lạnh băng, xương đều đau. Hắn nhớ tới Trần Nhưỡng không khoác áo đồng phục, nghe Trương Đồng nói giống như cơm trưa cũng không ăn, đều qua 11 tiếng đồng hồ, cũng không biết ăn đói mặc rách ở đâu, gấp đến độ Vương Thích nóng nảy.

Hắn đi ngang qua sân thể dục, rất xa trông thấy trên khán đài có một thân ảnh, trong lòng vui vẻ. Vương Thích đi qua, ba bước thành hai bò lên cầu thang, một khắc thấy rõ mặt người kia tâm mới thả lỏng.

“Bảo bối nhi, em ở chỗ này làm gì, để anh đi tìm.”

Vương Thích bình tĩnh hô hấp một chút, ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Lên lên, chúng ta trở về. Còn không có ăn cơm đi? Anh đi cho thức ăn khuya cho em.”

Trần Nhưỡng làm bộ không nghe thấy, cánh tay ôm chân, tiểu xảo cằm đặt ở đầu gối, cuộn tròn đông lạnh đến run bần bật. Vương Thích cởϊ áσ khoác khoác trên người cậu, ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu trông thấy nước mắt khô cạn trên mặt thỏ con cùng hai mắt khóc sưng, trong lòng đau thành một đoàn.

“Về ký túc xá, được không?”

Vương Thích nói thực nhẹ, “Nếu em còn sinh khí, em liền đánh anh, anh tuyệt đối đứng yên —— được không? Chúng ta trở về đi, bên ngoài trời quá lạnh, em lại mặc ít như vậy……”

Trần Nhưỡng vẫn bất động, như hóa đá. Vương Thích bất đắc dĩ thở dài, dựa gần cậu: “Không muốn trở về anh ở chỗ này bồi em, chúng ta liền ngồi xổm cả đêm, nếu em mệt liền nằm trong ngực anh ngủ, được không?”

Trầm mặc hồi lâu, bên tai vang lên chỉ có tiếng lá cây xào xạt. Trần Nhưỡng đột nhiên đứng lên, ngồi lâu chân tê dại, đôi mắt tối sầm nghiêng qua bên cạnh, Vương Thích vội vàng ôm cậu.

“Thực xin lỗi.”

Vương Thích gắt gao ôm người, ấn đầu cậu trên vai. Thỏ con giãy giụa một chút, không tránh thoát, đành phải mặc hắn ôm.

“Thực xin lỗi.” Hắn lặp lại.

Trần Nhưỡng không hé răng, qua chừng một phút đồng hồ mới mở miệng, giọng dị thường khàn khàn: “Đừng xin lỗi tôi.”

Vương Thích khẩn trương run lên một chút, chờ kế tiếp.

“Tôi chịu không nổi.”